Lễ Tình Nhân Màu Đen

Chương 2




—— “Diệp Tử, vì sao nam chính dưới ngòi bút của em đều là kiểu người dịu dàng như thế?”

—— “Em thích mà.”

—— “Ha ha, anh nghĩ em nhất định là đang viết về anh.”

—— “Thôi đi! Em cũng không muốn tranh giành đàn ông cùng những cô gái trong thế giới giả thuyết đó đâu.”

—— “Thì ra em lại còn ghen với nữ chính dưới ngòi bút của mình à!,.”

—— “Em giống người ấu trĩ như vậy sao?”

—— “Có chút, anh thấy cũng rất giống.”

—— “Anh thiếu đòn hửm!”

—— “Anh sợ em đánh không lại anh.”

—— “Tới nha, chúng ta có thể thử xem! Anh cho rằng mình là cảnh sát thì ghê gớm à?”

……

Ấm áp của ngày xưa, ngọt ngào ngày xưa, tiếng nói cười ngày xưa…… Tới hôm nay đều đã trở thành từng kỷ niệm đau thương!

Mỗi khi tôi nhớ đến Hạo Phong, sẽ luôn nghĩ tới từng chi tiết, từng nụ cười những lúc chúng tôi ở bên nhau trước đây……

Tôi nhớ rõ, mỗi lần phải xử lý một vụ án lớn, cho dù công việc vất vả mệt mỏi cỡ nào, mỗi đêm anh đều sẽ gọi điện thoại chúc tôi ngủ ngon, vì anh hiểu rằng, đó không chỉ là lời quan tâm hỏi han mà còn là câu báo bình an của anh đến cho tôi……

Tôi vẫn nhớ, bất kể gió bão hay trời mưa, chỉ cần có thời gian, mỗi buổi sáng sớm khi tôi còn đang ngủ say, anh đều sẽ mua bữa sáng tới cho tôi và đặt trên bàn, sau đó để lại lời nhắn dặn dò tôi ăn cơm, bởi anh biết, tôi thường xuyên vì viết tiểu thuyết mà quên mất ăn chút gì đó……

Những chuyện tôi nhớ rõ có quá nhiều quá nhiều, nhưng người trong trí nhớ kia đã không còn ở bên cạnh……

Hạo Phong……

Khi tôi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, phòng bệnh trắng tinh như tuyết tràn ngập mùi nước sát trùng, tôi không khỏi nghi hoặc khẽ nhíu mày.

Tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi chẳng lẽ cũng là nằm mơ sao?

“Tiểu Diệp, cuối cùng em cũng tỉnh!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, tôi quay đầu thì thấy trên khuôn mặt Tuyết Tễ thở ra một nụ cười nhẹ nhõm.

Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Tuyết Tễ, không hiểu sao tôi luôn cảm thấy có một loại sức mạnh trấn an lòng người.

“Còn nơi nào cảm thấy không thoải mái không?”

“Em không sao nữa rồi.” Tôi lắc đầu, ngồi dậy với sự giúp đỡ của Tuyết Tễ.

“Là cảnh sát đưa em về, em bất tỉnh ở trung tâm thương mại. May là trong ví em có danh thiếp quán bar của chị.” Tuyết Tễ chuẩn bị gối để tôi dựa vào thoải mái, sau đó, chị nhìn tôi một cái, “Bọn họ nói, em bị người ta bắt cóc.”

“Đúng vậy, hôm nay thật là một Lễ Tình Nhân màu đen.” Tôi khẽ cười tỏ ra thoải mái, nhưng nỗi đau xót nhạt nhòa muốn che giấu dưới đáy mắt lại không thể tránh được ánh nhìn của Tuyết Tễ.

Có điều chị cũng không hỏi thêm gì nữa, hệt như ba năm trước đây lần đầu tiên tôi gặp được chị ấy. Chị nhẹ nhàng mỉm cười, “Nếu có gì không nghĩ ra hoặc không vui, đến quán bar Ký Ức của chị uống một ly rượu đi.”

“Được ạ, lâu rồi em không uống Ký Ức Chi Thương của chị.” Tôi gắng gượng cười, dư quang khóe mắt lại thoáng nhìn thấy hai người cảnh sát đang đứng ngoài cửa, xem ra chuyện uống ly “Ký Ức Chi Thương” kia phải hoãn lại một chút.

——–

Truyện được edit phi lợi nhuận bởi Anky và chỉ đăng tải trên https://anhduongcung.wordpress.com. Vui lòng không copy và reup dưới mọi hình thức.
Ký Ức Chi Thương, thật ra là một loại rượu.

Rượu có màu đỏ cam nhạt, nhưng xuyên qua tầng ánh sáng màu đỏ kia, những người khác nhau sẽ nhìn thấy dáng vẻ màu sắc cũng khác đi.

Có người nói, đó là màu sắc rực rỡ.

Lại có người nói là màu vàng kim.

Nhưng cũng có người bảo, là màu đen.

……

Nghe nói, người đang đau lòng sau khi uống hết ly rượu này sẽ trở nên thật vui vẻ, nhớ kỹ những chuyện muốn nhớ rõ và sẽ quên đi những việc muốn chóng quên!

Có lẽ, sau khi tỉnh táo lại, tất cả mọi thứ đều sẽ trở về như lúc ban đầu, nhưng mấy ai có thể kiểm soát được những chuyện đó sau khi tỉnh rượu đâu?

Lúc say, thì phải nên say.

Trong quán bar rất yên tĩnh, chỉ có dăm ba bóng người, tôi ngồi một mình trong góc quán và nhấm nháp ly “Ký Ức Chi Thương”. Từng giai điệu uyển chuyển mang theo chút cảm giác ưu thương chậm rãi quanh quẩn trong gian phòng, giống hệt như ly rượu trong tay mọi người.

Và mỗi khi tôi uống cạn Ký Ức Chi Thương, những gì tôi nhìn thấy trong mắt mình đều là màu đen.

Một màu đen nặng nề đến mức đau lòng.

Tôi uống đã có chút say, nhưng trong tâm trí vẫn rõ ràng tựa như một bộ phim đang chiếu đi chiếu lại tất thảy những chuyện tôi đã từng trải qua cùng Hạo Phong.

Nghe nói, rượu này là do Sầm Duy Thư, vị hôn phu của Tuyết Tễ điều chế ra.

Anh ấy là một bậc thầy điều chế rượu nổi tiếng, nhưng sau hôm điều chế ra ly rượu này, anh đã rời khỏi trần đời vì bệnh tim tái phát. Lúc ấy, anh ấy thậm chí còn chưa kịp đặt tên cho ly rượu.

Vì thế, trong ngày đưa tang của Sầm Duy Thư, Tuyết Tễ đã lấy tên Ký Ức Chi Thương đặt cho ly rượu—— để tưởng nhớ người chị ấy yêu thương.

Sau đó, chị đi đến thành phố này mở một quán bar tên Ký Ức. Tất cả rượu trong quán đều là chế phẩm của Sầm Duy Thư, chị muốn cho mỗi người tới nơi này đều uống được rượu do anh ấy điều chế, muốn mỗi người ở đây đều uống đến vui vẻ và hạnh phúc.

Cho dù…… Chỉ là niềm hạnh phúc ngắn ngủi cũng được!

“Tuyết Tuyết à, hôm nay rượu của chị không có tác dụng rồi.” Tôi dựa vào sô pha, hơi rượu men say xông lên làm tôi cảm thấy khô nóng lạ thường. Nhưng càng buồn bực, tôi lại càng tỉnh táo, tỉnh táo đến mức tựa như có một chậu nước lạnh không ngừng dội lên đầu.

Hai viên cảnh sát lấy lời khai vừa rồi có một người đã từng là đồng nghiệp của Hạo Phong, vì thế, tất cả chuyện cũ không nên được nhắc lại trong quá khứ, đều bị vạch mở ra.

Nhưng, cũng may nhờ mối quan hệ của vị đồng nghiệp cũ kia, người cảnh sát còn lại cũng không đến mức làm khó tôi.

Hơn nữa, lúc ấy tôi ngất xỉu, quả thật không hề biết gì cả, ngoại trừ……

Ngoại trừ người kia trông rất giống Hạo Phong.

Cho đến nay, tôi vẫn không nói với bất kỳ ai về bí mật này, không biết tại sao, tôi đột nhiên sợ hãi sau khi nói ra bí mật, tôi sẽ mất đi cái gì đó?

Kỳ thực con người luôn rất sợ mất mát, tuy rằng mỗi ngày họ đều nghĩ có được thì sẽ có mất, nhưng trên đời này mấy ai có thể thật sự thản nhiên đối mặt với nỗi mất mát đây?

Mà tôi, chính là một ví dụ thực tế trong đó.

“Uống ly trà trước đi.” Trước mặt tôi bỗng nhiên có thêm một tách trà nóng.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tuyết Tễ một cái, tiếp nhận trà nóng trong tay chị rồi cười khổ: “Chị nói xem con người có phải là một sinh vật rất mâu thuẫn không, có một số việc rõ ràng muốn quên, nhưng cứ cố tình không quên được.”

Tuyết Tễ mỉm cười, vẫn là nụ cười làm lòng người bình yên đó, “Đúng vậy. Từ góc độ nào đó mà nói thì ký ức cũng là một phần trong sinh mệnh của con người, nếu cuộc sống vẫn còn tiếp diễn, như vậy, ký ức nhất định cũng sẽ tồn tại.”

Tôi uống một ngụm trà nóng, cảm thấy thanh tỉnh hơn rất nhiều, trạng thái nửa tỉnh nửa say mới là thứ khiến người ta khó chịu nhất!

“Tuyết Tuyết, chị mở quán bar Ký Ức này thật ra là để ghi nhớ một vài chuyện nào đó phải không?”

“Đúng vậy, nếu không thể quên thì đừng cưỡng ép bản thân.” Tuyết Tễ mỉm cười, “Đây là nguyên tắc làm người của chị. Kể cả khi ký ức không hẳn luôn tốt đẹp, nhưng chị sẽ tiếp tục nhớ rõ về nó mãi đến khi già khi chết.”

“Dù có là đau khổ chị cũng muốn nhớ sao?”

“Ừ.”

“Em lại không có loại dũng khí này như chị.” Tôi buồn bã ôm lấy đầu, lại nghĩ tới khuôn mặt giống hệt Hạo Phong kia.

Có điều, điểm khác biệt duy nhất giữa gương mặt kia và Hạo Phong chính là, người kia có đôi mắt rất lạnh, lạnh đến mức không hề có một chút độ ấm, ánh mắt của Hạo Phong lại rất ấm áp, tựa như mặt trời mùa xuân.

Trên thế giới này thực sự có hai người giống hệt như vậy sao? Cho dù là song sinh cũng không có tình huống giống nhau đến dường này!

Không, tôi không tin!

Ngay cả khi thế giới này việc lạ gì cũng có, cũng không thể nào xuất hiện hai người giống nhau như tạc!

“Nếu Ký Ức Chi Thương cũng không giúp được em, vậy hãy ra ngoài giải sầu đi, đừng gò bó ép buộc bản thân nữa.”

Nhìn ánh mắt bình lặng trong suốt của Tuyết Tễ, tôi khẽ gật đầu.

Đúng vậy, đi ra ngoài một chút, có lẽ sẽ tốt cho bản thân hơn.

—— “Lễ Tình Nhân ngày đó, Hạo rời đi.”

—— “Diệp biết, khi đó Hạo nhất định đã mang theo tiếc nuối sâu sắc, bởi vì anh còn chưa kịp tới tặng quà cho cô, không kịp nói một tiếng sinh nhật vui vẻ và Lễ Tình Nhân vui vẻ với cô! Nhưng Diệp càng hiểu rõ, Hạo nhất định không hề hối hận, bởi vì anh là một người cảnh sát tốt, cho tới nay đều luôn như vậy.”

—— “Rất nhiều năm sau, Diệp vẫn không quên được Hạo, cũng không quên được Lễ Tình Nhân màu đen kia, và cả tiếng súng xé lòng người vang lên vào mỗi đêm khuya tỉnh mộng ấy.”

—— “Diệp thường suy nghĩ, có lẽ cô vẫn sẽ tiếp tục sống cả cuộc đời này như thế…… Cùng với những tưởng niệm về Hạo……”

Gõ một dấu chấm câu hoàn mỹ cuối cùng cho cuốn tiểu thuyết, tôi mới phát hiện mình sớm đã rơi lệ đầy mặt.

Đây là cuốn sách tôi viết cho Hạo Phong, sách tên là 《 Lễ Tình Nhân Màu Đen》.

Lúc sinh thời Hạo Phong vẫn thường nói, nam chính dưới ngòi bút của tôi đều có bóng dáng anh, lúc này đây, tôi quyết định không chỉ viết bóng dáng, mà còn viết nên một Hạo Phong chân thật.

Anh nhất định sẽ thích món quà này.

Tôi biết.

Đóng máy tính lại, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra.

Lúc này hoàng hôn đã dần tắt, dư ảnh của ánh mặt trời phản chiếu lên mặt biển tráng lệ rộng lớn ở đối diện, lay động thành từng tầng ánh sáng nhạt màu đỏ. Gió biển từ từ thổi tới, phất qua hàng dừa thẳng tắp bên bờ biển xanh biếc, mang theo hơi thở ẩm ướt mà ấm áp.

Dưới ánh nắng nóng ấm, không ít du khách lưu luyến nán lại nằm thoải mái trên bờ cát trắng mịn tinh tế hưởng thụ cái nắng đặc biệt của một quốc gia cận nhiệt đới.

Nơi này là một làng du lịch vô cùng nổi tiếng của nước S.

Ba ngày trước, tôi rời khỏi đất nước có khí hậu lạnh giá, một mình bay tới quốc gia thuộc vùng cận nhiệt đới tràn ngập ánh mặt trời này.

Từ lúc nhìn thấy gương mặt kia, gần như từng giờ từng khắc tôi đều lâm vào một trạng thái hoảng hốt…… Tôi nghĩ, tôi không nên tự đẩy mình vào trong khốn cảnh!

Cho nên, sau khi nghe Tuyết Tễ nói, tôi quyết định ra ngoài giải sầu.

Vốn tưởng rằng, tạm thời rời đi sẽ có thể giảm bớt phần nào nỗi nhớ của mình đối với Hạo Phong. Nhưng cuối cùng, tôi phát hiện, cách trở địa lý căn bản không có tác dụng gì, vì thế, tôi đã đem tất cả nhớ thương của mình dành cho Hạo Phong viết thành một quyển tiểu thuyết.

Có lẽ, đây cũng coi như là một sự ký thác của tinh thần đi!

Giống như lời Tuyết Tễ nói, ký ức vốn dĩ chính là một phần trong cuộc sống của con người, nếu không quên được, vậy hãy ghi nhớ nó thật sâu sắc đi!

Ghi nhớ khắc sâu vào trong linh hồn và thể xác!

Tôi hít một hơi thật sâu, tràn khắp chóp mũi đều là hơi thở mằn mặn đặc trưng của gió biển, tôi phóng tầm mắt nhìn ra nơi xa, bãi cát trắng tinh mịn như tuyết uốn lượn liên miên, kéo dài thẳng tắp đến phương xa.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngồi trên một tảng đá nổi thật lớn ở cách đó không xa.

Trong lòng đột nhiên nảy lên, muôn ngàn loại cảm xúc cũng lập tức tuôn trào ra……

Là ảo giác sao?

Tôi không biết mình đi đến bờ biển từ khi nào, bên tai không ngừng vang lên âm thanh sóng biển vỗ rì rào nô đùa, nhưng tôi cảm thấy giờ phút này nhịp tim mình đang lấn át cả tiếng sóng biển, tim đập nhanh quá, nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Càng đến gần, bóng dáng quen thuộc kia lại càng rõ ràng, rõ ràng đến mức khắc sâu trong xương tủy!

Lúc đi đến bên bãi đá ngầm kia, tôi lại bỗng nhiên lùi bước.

Người ngồi trên tảng đá kia hình như nhận ra được sự tồn tại của tôi, anh chậm rãi quay đầu lại.

Từ trước nay tôi chưa từng thấy một người có đôi mắt tịch mịch mà thê lương như thế, một ánh mắt sẽ làm trái tim người ta thắt chặt lại.

Nhưng, sau khi đôi mắt kia nhìn thấy rõ khuôn mặt tôi thì nỗi cô đơn khiến người lo lắng lại biến mất, thay vào đó là một thần sắc lạnh băng làm người ta khó lòng nắm bắt.

“Chúng ta hình như rất có duyên.”

Người đàn ông ngồi trên tảng đá nhàn nhạt mở miệng, bên môi treo một nụ cười lười biếng rồi lại lạnh lùng.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc này, tôi bất giác lại so sánh anh ta với Hạo Phong.

Đột nhiên, tôi thấy may mắn vì anh ta không phải Hạo Phong.

Bởi lẽ đằng sau đôi mắt lạnh lùng kia cất giấu một nỗi cô độc không muốn người biết, Hạo Phong không nên tồn tại một cách thống khổ mà tịch mịch như vậy……

“Đúng vậy, rất có duyên.”

Đối mặt với người đã từng bắt cóc mình, vậy mà tôi lại không cảm giác được một chút sợ hãi. Tôi trèo lên tảng đá rồi ngồi ở bên cạnh anh, sóng vai cùng anh nhìn ra biển rộng ngoài khơi xa.

“Cô không sợ tôi?” Người đàn ông kia liếc mắt nhìn tôi một cái rồi lạnh nhạt hỏi. Tôi phát hiện, ngữ khí câu hỏi của anh đều rất hờ hững, cũng mang theo sự phòng bị.

Một người như vậy, chắc là sống cuộc đời rất vất vả!

Tôi mỉm cười, “Kỳ thực, có lẽ tôi nên sợ hãi.”

Gió biển thổi mái tóc dài của tôi đến rối bời, tôi rất tự nhiên mà lấy kẹp tóc ra, thuần thục cuộn thành một búi tóc.

“Tôi không hề nhìn ra dáng vẻ sợ hãi của cô.” Người đàn ông kia bỗng nhiên quay đầu đi, không nhìn tôi nữa.

“Vì nhìn thấy gương mặt này của anh, tôi không sợ hãi được nữa.” Tôi nói nửa đùa nửa thật, “Có lẽ vì gương mặt này trông quá đẹp trai.”

Người đàn ông trầm mặc, trên khuôn mặt cũng không có biểu cảm nào, anh chỉ chăm chú nhìn ra biển rộng không biết đang suy nghĩ gì.

“Tôi tên Diệp Thư Ngữ.” Tôi chủ động tự báo tên mình.

Cuối cùng người đàn ông cũng quay đầu nhìn tôi, ánh mắt vẫn lãnh đạm, nhưng anh cũng đáp lại một câu: “Đoạn Hạo Minh.”

“Đoạn Hạo Minh!”

Đáy lòng tựa hồ bị thứ gì đó hun nóng, tôi thấp giọng nhấm nuốt tên anh, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, “Nếu tôi nói, anh rất giống người bạn trai đã mất của tôi, anh có tin không?”

Tôi không biết dưới sự xúc động gì mà nói với anh, tôi chỉ cảm thấy mình nên cho anh biết.

Mãi đến sau này, tôi mới biết được, có lẽ đây gọi là trực giác của phụ nữ!

Nhưng trong vô số ngày tịch mịch òa khóc sau đó, tôi lại hối hận rằng vì sao trực giác của mình lại không đủ thấu đáo. Bởi lẽ rất nhiều thời điểm, một khi đã bỏ lỡ cơ hội, rất nhiều thứ cũng sẽ không thể vãn hồi.

Đoạn Hạo Minh nghe tôi nói xong, hình như hơi dừng lại, ngữ khí vẫn xa cách thờ ơ như cũ, “Nhưng tôi không phải.”

“Ta biết anh không phải. Anh và anh ấy, có sự khác biệt rất lớn.” Tôi tiếp tục không kiêng nể gì nói về Hạo Phong ở trước mặt anh, có lẽ ba năm qua, anh là người duy nhất làm tôi muốn nhắc đến Hạo Phong trước mặt người khác.

“Thần sắc trong ánh mắt anh ấy luôn rất ấm áp.” Tôi nghĩ lúc này bên môi mình hẳn là mang theo một nụ cười đắm chìm trong hạnh phúc nhỉ?

Ánh mắt ấm áp của Hạo Phong, luôn luôn khiến người ta cảm thấy hạnh phúc!

Cho dù, anh đã rời khỏi thế gian này……

“Cô phân rõ thì tốt.” Bên tai lại vang lên giọng nói lạnh nhạt của Đoạn Hạo Minh, nhưng không biết vì sao, tôi lại đột nhiên nghe ra sự buồn bực trong giọng điệu lạnh lùng kia.

Tôi quay đầu lại thấy Đoạn Hạo Minh bỗng nhiên đứng lên, hình như muốn nhảy xuống tảng đá.

Anh ta phải đi bây giờ sao?

Trong lòng tôi rõ ràng dâng lên một tia mất mát.

Diệp Thư Ngữ, mày đang làm gì?

Tôi giật mình với cảm xúc của mình, tôi thầm nhắc nhở bản thân.

Là vì khuôn mặt người đàn ông này mà tôi xem anh ta trở thành Hạo Phong sao?

Vào lúc tôi đang thất thần, bỗng nhiên cảm thấy một trận tối tăm ập đến trước mặt.

“Cẩn thận.”

Đến khi tôi lấy lại tinh thần, một bóng người đã đè chặt lên trên người mình.

“Anh làm gì vậy?” Tôi lắp bắp kinh hãi, nhưng, bên tai bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “Pằng——”, ngay sau đó, hình như có thứ gì bén nhọn xẹt qua vách đá rồi bắn vào biển rộng.

Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc súng phiêu đãng, dù có ngu ngốc thế nào tôi cũng đoán được thứ vừa rồi xẹt qua bên tai mình là gì.

—— Là một viên đạn!

Âm thanh tuy nhẹ, nhưng rất rõ ràng, đây là một loại súng mini giảm thanh!

“Vừa rồi em không nên đến đây.” Giọng nói hơi mang theo trách cứ của Đoạn Hạo Minh vang lên bên tai, lại còn ẩn chứa chút tức giận mơ hồ.

Xem ra, tôi nhất định sẽ trở thành liên lụy của anh!

Tôi thở dài, đang muốn bảo anh đi mau đừng để ý đến tôi, nhưng anh lại đột nhiên kéo tôi đứng lên và nhảy xuống tảng đá.

Hết thảy xảy ra quá mức đột ngột, đến lúc tôi phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đã bị anh lôi kéo chạy liều mạng về phía trước.

“Anh không cần lo cho tôi.”

Tôi khẽ thở hổn hển, muốn bảo anh buông tôi ra, nhưng anh lại không trả lời, vẫn nắm chặt tay tôi như trước.

Cái cảm giác không sao tả xiết này…… Đột nhiên khiến tôi không biết làm sao……

Đoạn Hạo Minh vẫn lôi kéo tôi chạy như điên, sau đó, lao vào một rặng dừa vắng lặng trên bờ biển.

Hàng dừa mọc ngổn ngang đan xen che khuất đi hành tung của chúng tôi, đúng lúc này tôi lại nghe thấy một tiếng “Pằng ——”, có thứ gì đó được bắn xéo từ sau lưng cây dừa bên cạnh tôi, lập tức tạo thành mấy dấu vết li ti rồi phụt ra một làn khói mỏng.

Tôi lại gặp phải những cảnh phim kích thích và mạo hiểm mình thường xuyên nhìn thấy trên TV.

Người đàn ông này, quả nhiên là sinh vật có thể mang đến nguy hiểm.

“Nấp kỹ đi!”

Đoạn Hạo Minh lạnh lùng đẩy tôi đến phía sau, để tôi nấp vào bên cạnh lùm cây um tùm.

Tôi thấy anh móc ra một loại súng nhỏ màu đen, nhanh chóng nhắm ngay bóng đen đang tiếp cận về phía này.

Nhìn chằm chằm vào tình cảnh của anh, lòng bàn tay đã nắm chặt của tôi bất giác túa ra mồ hôi lạnh.

Ngày hôm đó, trong tay Hạo Phong cũng cầm một khẩu súng như vậy và nhắm ngay bọn bắt cóc con tin ở trước mặt kia——

“Pằng —— pằng—— pằng ——”

Vài tiếng rất nhỏ súng vang lên, tôi nghe thấy phía trước có người kêu rên một tiếng.

Tôi không biết là ai bị thương, giây phút ấy lòng tôi vô cùng hoảng loạn, nhưng tôi lại không thể làm gì được với mọi thứ trước mắt.

Tôi đột nhiên thực căm hận bản thân chỉ là một cô gái bình thường.

“Cẩn thận.”

Lại một tiếng gọi vội vàng, tôi còn chưa hoàn hồn đã thấy Đoạn Hạo Minh lại nhào tới, ôm tôi lăn ngay tại chỗ một vòng.

“Anh——”

Đây là lần thứ hai anh cứu tôi.

Trong lòng dường như bị cái gì lấp kín, tôi không nói nên lời được nửa câu.

Vì sao anh phải liều mạng như vậy để cứu tôi? Nếu quả thật phải có sự dính dáng gì thì tôi và anh, cùng lắm chỉ là quan hệ giữa xã hội đen với con tin mà thôi?

Giữa lúc hoảng hốt, tôi bị Đoạn Hạo Minh mạnh mẽ kéo đứng lên, nhất thời tôi không thể đứng ổn bèn đâm sầm vào trong ngực anh, tôi không khỏi đưa tay ra vịn vào eo anh theo bản năng.

Nhưng trong khoảnh khắc tôi đụng tới vòng eo của anh, tôi rõ ràng cảm giác được thân thể anh khẽ run lên, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu rên kìm nén.

“Anh ——” Trái tim tôi căng thẳng, lòng bàn tay đặt trên eo anh đã truyền đến một mảnh ươn ướt ấm nóng, toàn bộ lý trí của tôi lập tức quay lại, “Anh bị thương sao?”

Nhưng Đoạn Hạo Minh lại không trả lời tôi, chỉ đột nhiên giữ chặt cổ tay tôi và lôi kéo ra đằng sau, một tay kia đã giơ súng lên, nã một phát về phía trước!

Phía trước vang lên một tiếng rên “A” ngắn ngủi, ngay sau đó là âm thanh có người ngã xuống.

Một đoạn đường chạy như điên, một đoạn đường tránh né.

Tôi sớm đã quên đi nỗi sợ hãi ban đầu. Tại giây phút này đây, tôi cảm nhận được sâu sắc cảm giác của Hạo Phong năm đó khi đang đuổi bắt đào phạm.

Cuối cùng cũng thoát ra khỏi lùm cây dừa, nhưng tôi trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới, chờ đợi chúng tôi ngoài rừng dừa, lại là một nguy hiểm khác lớn hơn nữa.

Một chiếc motor màu đen đang bay nhanh đến chỗ chúng tôi, người ngồi trên xe, dùng một tay điều khiển xe, một tay kia thình lình cầm một khẩu súng đen kịt.

Du khách đang vui chơi trên bờ biển cuối cùng cũng phát hiện điều không ổn, họ thét lên thất thanh rồi chạy trốn ra bốn phía.

Tôi hoàn toàn đã bị dọa cho ngây người.

Dưới tình huống như thế, muốn rút lui toàn thây, cơ hồ là chuyện không có khả năng.

Tôi vô thức nghiêng người đến gần Đoạn Hạo Minh, lại thấy anh dùng đôi mắt lạnh nhìn chiếc motor đang xông tới rồi chậm rãi giơ súng lên.

Súng vang lên một tiếng “Pằng——”, người trên xe phóng ra phía trước, Đoạn Hạo Minh dùng một phát trúng mục tiêu, người kia liền ngã xuống theo xe.

Chiếc motor lật nhào mấy vòng trên mặt đất rồi bị văng ra thật xa theo quán tính.

Giờ khắc này, tôi phát hiện tay của Đoạn Hạo Minh rất lạnh, lạnh đến giống như băng, nhưng thần sắc của anh càng lạnh hơn, gần như không mang theo một chút cảm xúc.

“Minh ca ——” lúc này một chiếc xe thể thao màu đen dừng lại bên cạnh chúng tôi, người trên xe mở cửa ra và kêu gọi chúng tôi, “Mau lên xe!”

Tôi nhận ra người nọ chính là người đàn ông lần trước bắt cóc mình ở trung tâm thương mại.

“Đi.”

Lúc Đoạn Hạo Minh lôi kéo tôi lên xe, đôi mày anh lại khẽ nhíu một chút.

“Anh thế nào rồi?” Tôi đang muốn xem vết thương của anh, lại bị anh lạnh nhạt đẩy ra.

“Minh ca, anh bị thương sao?” Người đàn ông ngồi trên ghế trước không khỏi quay đầu lại, sắc mặt lo lắng nhìn Đoạn Hạo Minh.

“Mau lái xe.” Đoạn Hạo Minh lạnh lùng ra lệnh, “Cậu muốn chờ cảnh sát tới phải không?” Nói xong, anh dựa vào lưng ghế rồi khẽ nhắm mắt lại.

Người đàn ông kia gật đầu rồi dẫm mạnh chân ga.

Lúc chiếc xe vút đi trong bụi cát, tôi tinh tường nghe thấy sau lưng vang lên tiếng còi xe cảnh sát thật chói tai……
Hết thảy, cứ như đang nằm mơ!

Lại giống như vừa xem một bộ phim hắc bang báo thù, lâm vào tình cảnh này đồng thời cũng trải qua một lần chết đi sống lại đẫm máu.

Trải nghiệm ban ngày đối với tôi mà nói chắc chắn là sự mạo hiểm và đáng sợ, nhưng sau khi vòng một vòng trước cửa quỷ môn quan trở về, tôi nhận ra rằng, thì ra, cái chết cũng không đáng sợ, thứ đáng sợ lại là một cảm giác khác……

Màn đêm đang lặng lẽ buông xuống, khi bóng đêm từ từ bao phủ lên, thế giới này cũng dần yên tĩnh lại.

Nơi này là một biệt thự tư nhân nằm ở vùng ngoại ô.

Lúc người đàn ông kia dừng xe lại, chúng tôi mới phát hiện ra Đoạn Hạo Minh đã ngất đi từ lâu, dưới eo đã bị máu tươi làm ướt sũng.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của anh, tôi như thấy được Hạo Phong, trái tim tôi lại co thắt một lần nữa.

Nhưng tôi còn chưa kịp làm gì, đã bị người ta kéo mạnh xuống xe.

Sau đó, có rất nhiều người nâng Đoạn Hạo Minh đi vào, lại có mấy người cứng rắn dẫn tôi rời khỏi.

Tôi không biết bọn họ mang tôi đến đâu, tôi cũng không sợ hãi. Thật ra, vào giây phút đó tôi tôi chỉ muốn ở lại xem vết thương của anh thế nào?

Có lẽ là vì anh trông giống Hạo Phong sao?

Tôi lại đau lòng bởi vì gương mặt này hết lần này đến lần khác.

Nhưng nơi này, suy cho cùng không phải thế giới thuộc về tôi.

Lúc bị mấy người kia đưa tới sân bay, tôi mới biết được, bọn họ muốn tôi rời khỏi đây.

Đúng vậy, tôi chỉ là một người không liên quan, mà tôi và Đoạn Hạo Minh căn bản chính là người của hai thế giới……