Lễ Tình Nhân Màu Đen

Chương 1




“Pằng” một tiếng, súng vang lên rất chát chúa.

Tôi nghe thấy mọi người xung quanh đang không ngừng sợ hãi kêu la, ngay sau đó, rất nhiều xe cảnh sát ầm ầm chạy về hướng ấy, tiếng còi xe bén nhọn đến mức gần như xuyên thủng toàn bộ thế giới này……

Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, không còn phát ra được âm thanh nào, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Anh nằm ngay trước mặt tôi, vết thương trước ngực đang không ngừng chảy ra máu đỏ tươi, nhiễm đỏ cả bộ quần áo thường ngày màu lam mà tôi mua cho anh.

Hôm nay là ngày mười bốn tháng hai, Lễ Tình Nhân.

Hôm nay cũng là sinh nhật tôi.

Anh đặc biệt xin nghỉ phép để tới bên cạnh tôi, anh nói muốn ở cùng tôi cả ngày và không quản lý chuyện của cục cảnh sát nữa.

Anh nói, anh đã mua xong quà tặng.

Anh nói, sau khi tôi nhìn thấy nhất định sẽ rất thích nó.

Nhưng anh còn chưa kịp tới tặng quà cho tôi, thậm chí cũng chưa kịp nói một tiếng sinh nhật vui vẻ với tôi, anh đã lại rời bỏ tôi đi giải cứu con tin.

Và tôi không ngờ rằng, lần này anh đi sẽ chẳng trở về nữa.

Tôi càng không ngờ được, ngày sinh nhật của mình, thế nhưng lại trở thành ngày anh mất……

……

Bừng tỉnh lại lần nữa từ trong cơn ác mộng, tôi ngây người ngồi trên giường, mất một khoảng thời gian cũng không thể hoàn hồn.

…… Đây không phải một giấc mộng, tất thảy đều là sự thật khiến lòng người đau nhói, dường như tôi lại trở về ngày hôm ấy, khi tôi tận mắt nhìn anh ngã xuống trước mặt mình, khắp người đều là máu đỏ……

“Hạo Phong.” Trái tim đột nhiên co rút đau đớn từng hồi, tôi không khỏi đưa tay lên ôm mặt.

Ba năm, tôi vẫn nhớ nhung anh như vậy!

Mỗi lần nằm mơ thấy cơn ác mộng kia, tôi đều sẽ căm hận bản thân vì sao ngày đó không giữ chặt anh lại, vì sao ngày ấy phải chọn đi con đường đó?

Nhưng, thời gian lại không thể quay ngược, tất cả mọi thứ cũng chẳng thể làm lại từ đầu……

Ánh nắng sớm nhàn nhạt xuyên qua màn cửa tràn vào phòng, giữa các kẽ ngón tay phản chiếu ra từng tia sáng trắng đen. Tôi buông tay che mặt ra cúi đầu nhìn xuống chiếc nhẫn được khảm viên đá màu đen trên ngón áp út bàn tay phải.

—— “Chúng tôi tìm được cái này trong túi của Hạo Phong. Chúng tôi nghĩ, nó hẳn là dành cho cô.”

Buổi tối đó, trong bệnh viện tĩnh lặng như tờ kia, lúc đồng nghiệp của anh giao chiếc nhẫn này cho tôi, tôi mới thật sự òa khóc thất thanh.

Đó là đêm tôi khóc thương tâm nhất trong cuộc đời này, như thể muốn khóc cạn hết tất cả những bi thương.

Nhưng bất kể tôi có khóc nức nở thế nào hay gào thét ra sao, cũng không đổi được trở về người đã ra đi…… Mãi đến khi bác sĩ đưa anh vào nhà xác, tôi mới nhận thức được, anh thật sự đã rời khỏi……

Vĩnh viễn rời khỏi tôi……

Chớp mắt mà đã ba năm trôi qua.

Tôi rời xa thành phố khiến người ta đau lòng kia đi tới một tỉnh thành khác. Thế nhưng có rất nhiều chuyện không thể thay đổi theo địa lý và cũng chẳng thể lãng quên khi thời gian trôi qua, ngược lại nó ngày càng rõ ràng hơn.

—— “Diệp Tử, anh biết anh không có nhiều thời gian ở bên em, nhưng anh biết, em sẽ không trách anh phải không?”

—— “Diệp Tử, hôm nay là sinh nhật em và còn là Lễ Tình Nhân, anh sẽ đặc biệt xin nghỉ phép.”

—— “Diệp Tử, anh có mua một món quà cho em, lát nữa em thấy nhất định sẽ rất thích.”

……

“Diệp Tử” là biệt danh anh dành cho tôi, anh nói trên thế giới này cũng chỉ có anh mới có thể gọi tôi như vậy.

Đây là xưng hô thân mật nhất giữa anh và tôi.

Nếu năm đó không có sự cố ngoài ý muốn kia, bây giờ chắc hẳn chúng tôi đã tiến vào cung điện của hôn nhân và sống một cuộc sống hạnh phúc rồi phải không? Nhưng trên đời này cố tình lại có rất nhiều nếu như, rất nhiều việc ngoài ý muốn……

Tôi hít một hơi thật sâu rồi xoay người xuống giường, “Soạt” một tiếng, kéo màn cửa ra.

Ánh mặt trời yếu ớt sớm mai chiếu thẳng vào, mang lại sự ấm áp và tươi sáng cho khắp căn phòng.

Đứng trước cửa sổ, tôi yên tĩnh nhìn mặt hồ xanh biếc phẳng lặng và những dãy núi xanh thẳm cao vời vợi ở đối diện, bên môi không khỏi cong lên một nụ cười khẽ mãn nguyện.

Nơi này cách xa nội thành, không có cảnh tấp nập người đến kẻ đi và ngựa xe như nước náo nhiệt kia, chỉ có một sự thanh tĩnh yên bình.

Tôi thích một môi trường bình yên như thế.

Ba năm trước, lúc tôi vừa tới thành phố này, vô cùng bất lực và cũng rất hoang mang.

Lúc ấy tôi còn chưa thể khôi phục tinh thần từ trong nỗi bi thương khi Hạo Phong ra đi. Tôi không còn tâm trạng viết lách, cũng không muốn làm bất kỳ chuyện gì, cả ngày tôi chỉ đi khắp các con đường trong thành phố, lang thang không mục đích về phía trước, đi mệt rồi sẽ về nhà.

Đến một hôm nọ, tôi vô tình bước vào một nơi gọi là quán bar Ký Ức, gặp gỡ cô chủ quán tên Giang Tuyết Tễ.

Trong khoảng thời gian lạc mất linh hồn đó, là Tuyết Tuyết ở bên và khuyên nhủ tôi, giúp tôi thoát ra khỏi nỗi bi thống, bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa.

Sau đó, tôi đã chuyển đến ở trong căn biệt thự này của Tuyết Tuyết.

Ba năm nay, tôi sống thật rất vui vẻ, tuy rằng vẫn chưa thể thật sự khôi phục sau nỗi đau mất đi Hạo Phong, nhưng tôi biết, Hạo Phong cũng không hy vọng tôi mãi đắm chìm trong đau buồn nữa.

Có lẽ vì thế mà các cuốn sách tôi viết ra trong ba năm này, cũng có những bước tiến bộ nhảy vọt.

Tôi dùng máy tính gõ ra từng câu chuyện tình yêu đẹp đẽ, có lẽ nguyên nhân bởi vì tôi từng trải qua nỗi mất mát, cho nên những chuyện tình tôi viết đều có kết cục tốt đẹp.

Bút danh của tôi là Diệp Tử.

Những lúc tôi dùng bút danh này để viết truyện, sẽ thường xuyên nhớ tới nụ cười dịu dàng của Hạo Phong.

Tôi biết, Hạo Phong vẫn luôn dõi theo tôi ở trên thiên đường xa xôi, nhìn tôi có sống vui vẻ hay không? Mà tôi, đương nhiên cũng không thể làm anh thất vọng.

Tôi lấy ví da trong người ra, nhẹ nhàng mở rồi cúi đầu nhìn bức ảnh bên trên chiếc ví kia.

Trên tấm ảnh, Hạo Phong mặc đồng phục cảnh sát, đĩnh đạc và anh tuấn.

Thật ra, đường nét gương mặt anh thiên về vẻ lạnh lùng cứng rắn hơn, lúc không cười làm người ta cảm thấy rất lạnh lẽo, nhưng những khi anh cười rộ lên, lại khiến mọi người như được tắm mình trong gió xuân.

Tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh rồi mỉm cười nói khẽ, “Đừng lo lắng, em sẽ sống thật tốt.”

Đây là lời hứa hẹn mà tôi dành cho anh.

Cho dù…… Anh không còn ở bên cạnh, tôi cũng sẽ tuân thủ lời hứa này.

Cất ví đi, tôi nhìn ra những tia nắng tươi sáng ngoài cửa sổ.

Thời tiết hôm nay thật sự rất tốt!

“Sinh nhật vui vẻ, Lễ Tình Nhân vui vẻ!”

Tôi nhẹ nhàng tự nói với chính mình.

———–

Truyện được edit phi lợi nhuận bởi Anky và chỉ đăng tải trên https://anhduongcung.wordpress.com. Vui lòng không copy và reup dưới mọi hình thức.
Mùa đông của thành phố này cũng không lạnh lắm. Không có gió lạnh lẽo, không có bông tuyết bay phất phơ, có lẽ vì nơi này ở phía nam, cho nên mặc dù vào mùa đông cũng không làm người ta cảm giác được chút khí lạnh nào.

Tôi đi trên đường phố tấp nập người qua lại, trong đám đông náo nhiệt thỉnh thoảng có vài đôi tình nhân tươi cười đi ngang qua bên cạnh tôi, hầu như mỗi cô gái đều cầm trong tay đóa hồng xinh đẹp với nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt.

Chủ nhật vốn dĩ là một ngày thích hợp để hẹn hò, huống chi hôm nay lại là Lễ Tình Nhân?

Có lẽ hôm nay cũng chỉ có mình tôi cô đơn mà thôi!

Nhưng, từ trước đến nay tôi không phải là người tự oán tự trách bản thân, tôi sẽ làm Lễ Tình Nhân màu đen này trở nên có chút sắc thái!

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa có một trung tâm thương mại lớn. Tuy rằng hôm nay không có hẹn hò, nhưng tôi quyết định phải trải qua một Lễ Tình Nhân và một ngày sinh nhật thật vui vẻ……

Lúc đi ra khỏi trung tâm mua sắm, tay tôi đã cầm đầy ắp hết túi này tới túi khác.

—— Phụ nữ trời sinh chính là người cuồng mua sắm, không cần phải lãng phí bản chất của mình một cách vô ích!

Đây là câu tuyên ngôn của Tuyết Tuyết.

Cho nên bình thường bất kể là vui vẻ hay buồn bã, Tuyết Tuyết luôn thích điên cuồng mua sắm. Chị ấy sẽ chạy khắp các trung tâm thương mại lớn nhỏ của thành phố này, trở về cùng lúc với chiến lợi phẩm cũng là khi bản thân mệt mỏi đến chết khiếp.

Lần nào tôi cũng giễu cợt chị, đây là đang tự ngược đãi bản thân và cũng là lãng phí.

Tuyết Tuyết lại luôn mỉm cười, nói tôi không hiểu được niềm lạc thú của mua sắm.

Có lẽ, tôi thật sự không hiểu được? Nhưng hôm nay, tôi hình như đã chân chính nếm trải niềm vui của việc mua sắm điên cuồng, tuy rằng nhìn tiền trong ví mình bẹp đi từng chút một, lòng vẫn cảm thấy hơi đau.

Lát nữa khi tôi mang mấy thứ này trở về nhà không biết Tuyết Tuyết sẽ có biểu cảm gì đây?

Mãi tập trung trí tưởng tượng đến vẻ mặt của Tuyết Tuyết vào buổi tối, mà lúc tôi bước ra cửa khu thương mại không chú ý tới bên ngoài đang hỗn loạn bất thường.

Bỗng nhiên cảm giác có ai đó đụng phải mình một cái, tôi nhất thời đứng không vững ngã về phía sau. May mà tôi kịp thời vịn lấy cửa kính của lối vào trung tâm mới không khiến mình té ngã chật vật, nhưng đồ đạc trên tay tôi đã rơi đầy đất.

Định thần lại, tôi đang muốn nhìn xem ai đã đụng mình mạnh như vậy, bỗng nhiên cổ bị người ta bóp chặt, tôi lập tức cảm thấy ngạt thở khó chịu, ngay sau đó một vật cứng lạnh băng kề sát huyệt Thái Dương trên đỉnh đầu mình, bên tai vang lên một giọng nam lạnh lẽo.

“Muốn sống thì không được cử động.”

Bốn phía tức khắc vang lên vô số tiếng la hét chói tai, đám đông cũng bắt đầu chạy trốn trong hoảng loạn.

—— Tôi bị người ta bắt cóc!

Khi ý thức này hiện lên trong đầu, tôi không biết vì sao mình lại không hề cảm thấy sợ hãi, một cảnh tượng tương tự như trong phim hình sự đang hiển hiện ra ngay trước mắt tôi.

“Minh ca, cảnh sát đã vây khắp nơi này, chúng ta muốn chạy trốn ra ngoài, cũng chỉ có thể dựa vào cô ta.” Người đàn ông bắt cóc tôi hình như đang nói chuyện với một người khác.

Nhưng tôi còn chưa nghe được người nọ trả lời, đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát gào thét đến từ bốn phía.

Trong hoảng hốt, dường như tôi lại trở về ba năm trước……

Trái tim tôi đột nhiên nhói lên.

“Cậu đi trước đi. Đi qua khu thương mại này, thoát khỏi từ một lối ra khác. Tôi ngăn bọn họ lại.”

Phía sau, một giọng đàn ông khác bỗng nhiên cất lên, âm thanh rất lạnh lại mang theo một mệnh lệnh cứng rắn.

“Nhưng——” đối phương rõ ràng đang do dự.

“Cậu nên biết tầm quan trọng của mấy thứ đó.”

Giọng nói kia mang theo chút lạnh băng tức giận, không đợi gã bắt cóc đó trả lời, tôi cảm thấy cánh tay mình bị người ta đột nhiên kéo ra và ghì mạnh tới, một khẩu súng khác lần thứ hai đặt lên đầu tôi một cách chuẩn xác.

Lễ Tình Nhân năm nay quả nhiên đen đến không thể nào đen hơn nữa.

Tôi thầm cười khổ trong lòng.

“Minh ca, anh phải cẩn thận.”

Không quay đầu nhìn lại, tôi cũng biết gã đàn ông bắt cóc mình lúc đầu đã rời đi.

Tiếng còi xe ngày càng gần, rất nhiều chiếc xe cảnh sát đang ngừng lại ở nơi cách chúng tôi không xa, tôi thấy rất nhiều cảnh sát cầm súng chạy về phía này.

Những người nhát gan xung quanh đều đã chạy trốn thật xa, còn vài người can đảm hơn thì ở lại một bên xem náo nhiệt.

Thật sự rất giống cảnh tượng trong phim hình sự đó!

Tôi tự giễu nghĩ.

“Các người có thể thử tiến lên trước một bước xem.”

Giọng nói kia còn lạnh lùng hơn lúc nãy, thậm chí mang theo chút hương vị tàn nhẫn.

Tôi cảm thấy họng súng lại ép sát về phía huyệt Thái Dương của mình thêm một phân, mang theo chút đau đớn.

“Mau buông con tin ra.”

Những cảnh sát kia có lẽ sợ người đàn ông này làm tôi bị thương, nên không đến gần mà chỉ giơ súng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của chúng tôi một cách thật cẩn thận.

“Lui ra phía sau.”

Giọng nói lạnh băng của người đàn ông vang lên lần thứ hai, lúc này thế mà tôi bỗng nhiên rất muốn nhìn thử kẻ bắt cóc mình rốt cuộc có bộ dáng gì, có lẽ, giống như sát thủ được viết trong trang tiểu thuyết của tôi.

—— Là một loại người rất lạnh lẽo vô tình!

Đáng tiếc, anh ta vẫn luôn ở phía sau và chĩa súng vào đầu tôi, tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy dáng vẻ của anh ta.

“Đi.”

Người đàn ông kia ra lệnh một tiếng, rồi kéo tôi lùi lại từng bước về phía khu thương mại.

Thực rõ ràng, khẩu súng trên đầu tôi đã làm người trong trung tâm sợ hãi, rất nhiều người bắt đầu la hét và kinh hoảng chạy trốn…… Thừa dịp đám người đang náo loạn, người đàn ông kia kéo tay tôi toan chạy về phía khu vực đông đúc.

Đây là một trung tâm thương mại lớn, toàn bộ cấu trúc tòa nhà được thiết kế theo hình tròn, tổng cộng có bốn lối thoát hiểm đông nam tây bắc. Trong lúc hỗn loạn, tôi chỉ cảm thấy bị người nọ lôi kéo thật chặt và chạy tới cửa phía tây có nhiều người nhất kia.

Tôi không thể không thầm khen anh ta thông minh.

Tuy rằng vào thời điểm này mà đi khen ngợi một tên cướp cũng không phải hành động gì sáng suốt.

Hơn nữa, tay tôi bị nắm thật sự rất đau, từ trước đến nay tôi đều không thích vận động, tôi sớm đã bị tra tấn đến mức thở hổn hển bởi hành động chạy vội kịch liệt này.

“Buông tôi ra.”

Tôi thở phì phò và thì thào nói, nhưng không ngờ lại nhìn thấy thân thể đối phương vậy mà đột nhiên chấn động.

Tôi cũng không buồn nghĩ tiếp nữa, chỉ cúi đầu tránh thoát khỏi tay đối phương.

Tôi không biết vì sao vào thời khắc sinh tử trước mắt này, bản thân lại trở nên to gan như thế, tôi không sợ chọc giận tên xã hội đen này, và rồi hắn sẽ kết liễu tôi bằng một phát súng.

Có lẽ là vì Hạo Phong đang âm thầm cho tôi sức mạnh!

Hoặc có lẽ, tôi sớm đã cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc!

—— Sống không còn gì luyến tiếc!

Là một suy nghĩ đáng sợ dường nào!

Tôi cảm thấy giật mình vì ý nghĩ của bản thân, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt nhìn lại của đối phương.

Trong nháy mắt kia, tôi dường như bị sấm sét đánh trúng, chết sững tại chỗ.

“Anh ——”

Thế giới trước mặt bỗng nhiên trở nên tối đen, nhưng đầu óc thì lại trống rỗng, tôi thậm chí không thể suy nghĩ, thậm chí còn quên mất giãy giụa!

Giữa cơn hoảng hốt, tôi tưởng như bản thân mình đang ở trong mơ!

Bởi vì ba năm qua, chỉ có trong giấc mộng tôi mới có thể nhìn thấy gương mặt này……

“Hạo Phong!”

Tôi không biết mình đã gọi ra cái tên này như thế nào, rồi chỉ xuất thần nhìn anh. Vào khoảnh khắc ấy, tôi không nghe thấy tiếng la thét kinh hoàng ở bốn phía, không nhìn thấy sự náo động xung quanh, dường như thế giới này chỉ còn lại có hai người chúng tôi.

Trong ánh mắt của người đàn ông có vẻ mặt tái nhợt trước mắt hình như hiện lên một thần sắc rất phức tạp mơ hồ, nhưng bên môi lại gợi lên một nụ cười lạnh. Ngay sau đó anh ta giơ tay, bổ mạnh vào trên cổ tôi.

Một trận đau nhức truyền đến, ý thức trước mắt tôi bắt đầu trở nên mơ hồ……

—— Anh ta không phải Hạo Phong!

Thời điểm sắp chìm vào trong bóng tối, tôi tự nói với mình một cách chắc chắn như vậy!

Hạo Phong không có giọng nói lạnh băng vô tình như thế.

Hạo Phong luôn luôn rất dịu dàng với tôi.

Ngay cả nụ cười của anh cũng vẫn luôn ấm áp!

Là kiểu rất rất ấm áp như thế!