Không ngờ Kế Chỉ Tường
rất có duyên với mẹ của Cận Trọng Kỳ – Dư Mẫn Tú. Hai người vừa gặp nhau đã
thân thiết như người một nhà, hoàn toàn không tồn tại sự xa cách lần đầu gặp
mặt.
“Đứa trẻ này, tại sao con lại gầy như vậy?”, Dư Mẫn Tú không chút ngần ngại sờ
qua Kế Chỉ Tường từ cánh tay đến thắt lưng, tựa như đang đánh giá xem cô nặng
bao nhiêu. “Thế này sao đủ sức khỏe chứ? Con gái thì phải mập mạp một chút mới
có phúc!”
“Bác à...” Kế Chỉ Tường không dám tránh cũng chẳng biết nên ứng xử thế nào, cô
chưa từng gặp người nào nhiệt tình như thế này, chỉ biết đứng cứng đờ như cá
trên thớt, có cảm giác mình đang bị rao bán vậy.
“À, không sao không sao, bác vẫn còn nhớ mấy phương thuốc bổ khí huyết, đợi lúc
nào con được gả về nhà bác, ngày nào bác cũng sắc để bồi dưỡng cho con.” Dư Mẫn
Tú bước đến bên cái tủ nhỏ lục tìm; bà vẫn còn nhớ mấy thang thuốc đó để trong
này, chắc chắn là không nhớ sai đâu.
Kế Chỉ Tường nghe vậy càng thấy lúng túng, cô ngại ngần quay đầu đi, vừa hay
bắt gặp đôi mắt đen ẩn chứa nét cười của Cận Trọng Kỳ.
“Mẹ, mẹ làm thế này sẽ dọa Chỉ Tường chạy mất đấy.” Dù sao cũng là lần đầu tiên
đến thăm nhà, làm sao Kế Chỉ Tường có thể lập tức thích ứng với sự quan tâm bất
ngờ như thế được. Hơn nữa, quả thật mẹ anh có phần quá vội vàng, anh còn chưa
mở miệng cầu hôn mà! “Nếu lỡ cô ấy sợ quá, không chịu gả vào nhà chúng ta thì
sao?”, Cận Trọng Kỳ cười nói nửa đùa nửa thật.
“Thật không? Chỉ Tường”, Dư Mẫn Tú như vừa bị dội một gáo nước lạnh, có vẻ
thương tâm nhìn Kế Chỉ Tường.
“À...” Kế Chỉ Tường trong phút chốc dựng tóc gáy, liếc nhìn Cận Trọng Kỳ đầy
trách móc.
Nhiệt tình không phải chuyện xấu, chỉ là cô không quen thôi, sao anh ta có thể
nói thẳng thừng như vậy? Hơn nữa đối tượng lại là mẹ anh ta, thật là tội lớn
khó tha.
“Không phải đâu, bác à, con từ nhỏ đã mất mẹ, cảm ơn bác vì đã cho con một lần
nữa được cảm nhận sự ấm áp của mẹ.”
Thật ra ấn tượng của Kế Chỉ Tường về mẹ mình đã rất mờ nhạt, nhưng cô vẫn còn
nhớ bàn tay mềm mại của mẹ vỗ nhẹ lên gương mặt mình như dỗ dành, đó là một cảm
giác ấm áp và vô cùng hạnh phúc.
“Ôi! Đứa trẻ đáng thương.” Dư Mẫn Tú thương cảm bước đến gần Kế Chỉ Tường,
giống như người mẹ trong ký ức, nhẹ vỗ bàn tay cô. “Khi con được gả vào nhà bác,
bác cũng trở thành mẹ con, sẽ yêu thương, chăm sóc con”, bà không ngừng hứa
hẹn.
Kế Chỉ Tường cảm thấy khóe mắt nóng nóng, khó kiềm chế được nỗi xúc động đang
dâng lên trong lòng.
Thật sự cô không xác định mình sẽ trở thành vợ của Cận Trọng Kỳ, nhưng cũng
không muốn tổn thương bất cứ ai bên cạnh mình, bao gồm cả bố cô cùng người phụ
nữ lương thiện đang đứng trước mặt; nếu họ thật sự cần cô, cô sẽ nỗ lực hết sức
mình để hoàn thành tâm nguyện của họ, kể cả việc hôn nhân của chính mình... Dù
sao, cô cũng không còn con đường nào khác để chọn lựa.
Cô gánh trên vai quá nhiều trọng trách, không chỉ là kỳ vọng của bố, còn có cả
những công nhân của Công ty Kế thị, cô không thể nhẫn tâm đứng nhìn họ nay đây
mai đó, nhất là trong hoàn cảnh khó khăn như lúc này.
“Mẹ, xem ra mẹ rất thích Chỉ Tường phải không?” Câu hỏi này ít nhiều mang ý
thăm dò, Cận Trọng Kỳ không muốn trở thành kẻ đứng giữa trong trận chiến mẹ
chồng nàng dâu, hơn nữa, mẹ chỉ có một, còn vợ không hợp thì có thể lấy người
khác. Tuy vậy anh cũng rất vui khi thấy Kế Chỉ Tường được mẹ mình yêu mến.
“Còn không phải sao, Chỉ Tường rất hợp với mẹ mà.” Dư Mẫn Tú tươi cười, rồi lại
vội vàng đến bên chiếc tủ nhỏ, lấy ra một cuốn lịch từ trong ngăn kéo, bắt đầu
lật tìm. “Mẹ phải tìm một ngày thật tốt... Ừm, ngày Mười bốn tháng Ba rất tốt,
mọi việc đều thuận lợi, chúng ta chọn ngày đó nhé, các con thấy thế nào?”
Mười bốn tháng Ba?
Chuyện này thật sự đi quá nhanh rồi! Ngày cô và Cận Trọng Kỳ gặp mặt là Mười
bốn tháng Hai... vừa đúng ngày lễ tình nhân, còn Mười bốn tháng Ba chính là lễ
tình nhân trắng, tính về thời gian có phải là quá trùng hợp không?
Kế Chỉ Tường không mê tín, nhưng liệu có thể xem sự trùng hợp này là một lời dự
báo, rằng sau này cô và Cận Trọng Kỳ thật sự trở thành bạn đời của nhau?
Cứ cho rằng lời dự báo này có thể trở thành hiện thực, nhưng tính thời gian thì
chỉ còn chưa đến ba tuần, thật sự cô không kịp chuẩn bị tâm lý để nắm tay người
đàn ông này tiến vào lễ đường, cùng thề nguyền chung sống trọn đời.
Tuy rằng ngay từ đầu Kế Chỉ Tường đã hiểu rõ bản thân không có lý do gì để từ
chối, nhưng làm ơn hãy cho cô một không gian để mơ mộng, dù gì cũng là phụ nữ,
cô có quyền được mơ mộng...
Cô hoang mang thất thần, rời ánh mắt về phía Cận Trọng Kỳ.
Anh ta sẽ nghĩ thế nào? Sẽ lãng mạn như trong tưởng tượng của cô chứ?
Cô không ngây thơ đến mức tưởng rằng anh ta vừa gặp cô đã yêu ngay, bởi cô biết
rằng mình không phải là kiểu con gái thu hút người khác đến mức ấy. Về điểm này
thì cô vẫn đủ tỉnh táo.
Nếu vậy, anh ta có cái nhìn về tương lai như thế nào?
Cận Trọng Kỳ phát hiện ánh mắt hoang mang bất lực của Kế Chỉ Tường, anh mỉm
cười nhìn cô một cách tự nhiên; sau đó rời sự chú ý về phía mẹ mình, nụ cười
của mẹ khiến anh cảm thấy rất hài lòng.
Từ khi cha Cận Trọng Kỳ rời bỏ gia đình, mẹ anh đã vì con và gia đình mà hy
sinh quá nhiều, anh không có gì để đền đáp bà, chỉ có thể làm tròn bổn phận một
người con, cố gắng làm mọi việc để bà vui lòng.
Nếu mẹ đã thích Kế Chỉ Tường, vậy thì chọn cô ấy! Cận Trọng Kỳ không còn tâm
sức đâu để bắt đầu một tình yêu, đó chẳng qua chỉ là một ảo ảnh làm người ta mơ
mộng, hoàn toàn không đáng để tin tưởng.
Cận Trọng Kỳ chỉ yêu cầu Kế Chỉ Tường duy nhất một điều là làm mẹ anh vui lòng.
Trong lòng anh cũng hiểu rất rõ, Kế Chỉ Tường đồng ý tiếp tục mối quan hệ chẳng
qua là vì hy vọng anh có thể giúp đỡ và cứu vãn công ty của gia đình cô đang
từng ngày tiến đến bờ vực phá sản. Vì thế, hai người đều được thỏa mãn nguyện
vọng của mình, không ai cảm thấy bản thân đã bị đem ra làm vật hy sinh, cũng
không ai nợ ai.
Có lẽ hôn nhân không tình yêu đối với một phụ nữ là quá tàn nhẫn, nhưng tuổi
tác Kế Chỉ Tường không còn nhỏ, chắc chắn không còn mơ mộng như những thiếu nữ
chưa trưởng thành, đây cũng là lý do cô đến nhà anh hôm nay.
Nói thật thì Kế Chỉ Tường cũng là một đối tượng không tệ. Giản dị chất phác,
không kiêu kỳ như những thiên kim tiểu thư khác, hơn nữa sản nghiệp nhà cô cũng
có thể giúp ích cho Xây dựng Kỳ Ký của anh. Dù sao ngành Kiến trúc cũng có quan
hệ mật thiết với ngành Gang thép, tính ra anh không những không thiệt thòi điều
gì, mà còn kiếm được món lời không nhỏ.
Tóm lại, vừa tìm được một người vợ hiền dịu lại vừa có được khoản lợi nhuận
đáng giá, tính thế nào Cận Trọng Kỳ vẫn là người thắng!
“Nếu mẹ đã nói vậy, chúng ta cứ chọn ngày Mười bốn tháng Ba đi!” Tính toán ổn
thỏa, không để cho Kế Chỉ Tường có cơ hội nói lên suy nghĩ của mình, Cận Trọng
Kỳ tự thắt sợi dây tơ hồng lên tương lai của cả hai, một tương lai không thể
đoán trước...
Kế Chỉ Tường vẫn im lặng.
Hôn lễ náo nhiệt, buổi tiệc ồn ào kéo dài tưởng như vô tận, từ đầu đến cuối, cô
giống như một con rối vô hồn mặc kệ người khác chỉ huy; cô im lặng nhìn từng
khuôn mặt vui vẻ tươi cười, nhưng trong đầu lại không nhớ được ai, ngoại trừ Kế
Chí Xương và Dư Mẫn Tú.
Cô thấy bố mình ngã bệnh lâu ngày nay lại nở nụ cười phấn chấn hài lòng, không
hề bị chiếc xe lăn và vẻ ốm yếu bên ngoài ảnh hưởng đến tâm trạng; Dư Mẫn Tú
cũng vậy, bà vui mừng đi đến các bàn tiệc, cười híp mắt để lộ những nếp nhăn
của tuổi tác, người phụ nữ lương thiện ấy bắt đầu từ ngày hôm nay đã trở thành
mẹ chồng cô.
Chỉ cần hai người họ thật sự vui mừng thì hôn lễ này cũng rất đáng.
Bận rộn cả ngày, Kế Chỉ Tường mệt mỏi vô cùng, cô hoàn toàn không nhớ được
thương gia nào, những khách hàng nào từng hợp tác với công ty đã đến dự hôn lễ,
nhưng điều này thật ra không quan trọng lắm, vì đã có sổ sách ghi rõ, đó là một
cuốn sổ của lương tâm, sau này mỗi món nợ đều sẽ được thêm vào chút “tâm ý”
hoàn trả không thiếu một xu.
Sau khi tắm rửa xong, đặt cái đầu nặng nề xuống gối, Kế Chỉ Tường mới biết mình
mệt mỏi đến độ nào, ngày hôm nay gần như đã rút cạn sức lực của cô; mệt mỏi đến
mức không thể suy nghĩ được gì nữa, cô chỉ muốn ngủ, rất muốn ngủ, sau đó sẽ
ngủ lâu, thật lâu...
Đúng lúc Kế Chỉ Tường sắp chìm vào giấc ngủ say, cô cảm nhận được phần giường
bên cạnh lún xuống, mơ hồ mở mắt, cô không thể nghĩ ra được lúc này rồi, có ai
đến chia sẻ cái giường của mình nữa.
“Ai?”, giọng nói Kế Chỉ Tường khàn khàn, dấu hiệu của việc không hoàn toàn tỉnh
táo.
“Là anh, chồng em.” Giọng nói và động tác lên giường như cùng lúc, chiếc chăn
bị kéo ra, anh đang nằm xuống.
Giọng nói trầm trầm vừa vang lên, lập tức đánh thức Kế Chỉ Tường, trong phút
chốc cô mở to đôi mắt, vô thức quấn chặt tấm chăn của mình, tất cả dây thần
kinh cảm giác khắp cơ thể đều chuyển sang trạng thái cảnh giác.
“Em muốn ngủ sao?”, dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ, giọng nói của Cận
Trọng Kỳ lại vang lên. Lần này là từ chính chỗ chiếc gối bên cạnh.
“... Vâng.” Kế Chỉ Tường không dám quay đầu lại, thoáng ngửi thấy mùi rượu tỏa
ra từ hơi thở của Cận Trọng Kỳ, chứng tỏ trong tiệc cưới, anh đã uống không ít,
và cũng đỡ giúp cô không ít lời mời.
“Có phải em quên gì không? Chỉ Tường”, Cận Trọng Kỳ cố giữ giọng nói bình tĩnh,
nghe có vẻ không giống một kẻ nát rượu.
Thật ra anh cũng không phải người quá thèm muốn chuyện ấy, nhưng là đêm tân
hôn, cộng thêm việc uống khá nhiều rượu khiến anh khó lòng khống chế cảm xúc;
hơn nữa, đêm tân hôn mà không có chuyện gì xảy ra thì cũng có gì đó khó nói,
anh không thể để vợ mới cưới cảm thấy bị bỏ rơi và có những suy nghĩ tùy tiện.
Kế Chỉ Tường thở gấp, mùi rượu trên người Cận Trọng Kỳ khiến cô cảm thấy chếnh
choáng, cô cố gắng nói nhẹ nhàng:
“Em... xin lỗi, em hơi sợ...” Trốn tránh không phải giải pháp tốt, ít ra cô
cũng nên thử để anh biết cảm giác của mình, dù sao sau này hai người cũng trở
thành người thân thiết nhất của nhau, cô không muốn cuộc sống vợ chồng bắt đầu
bằng sự giấu giếm.
Tuy hiện tại Kế Chỉ Tường không thể tự lừa gạt rằng bản thân có tình cảm với
anh, nhưng ít nhất cũng phải thành thật.
“Em? Sợ?” Cận Trọng Kỳ chống một tay nâng người lên nhìn bóng lưng cô, vô cùng
kinh ngạc trước phản ứng của vợ mình.
“Vâng, thực sự em rất sợ.” Cô nhắm mắt lại, cảm ơn ánh sáng vàng nhạt đã giúp
cô giấu đi sự lúng túng của mình.
“... Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?” Chân mày đang nhíu lại của Cận Trọng Kỳ
không hề có ý mỉa mai, ngược lại, đôi mắt sâu thẳm của anh còn ánh lên vẻ hứng
thú.
“Ba mươi”, Kế Chỉ Tường đỏ bừng mặt. Ba mươi tuổi là quá già rồi, nhưng cô lại
chưa từng có kinh nghiệm trong tình yêu, tất nhiên là chưa bao giờ tiếp xúc
thân mật với đàn ông.
Cô dành hết tuổi thanh xuân của mình cho công ty, không đủ sức để chú ý hay đáp
lại khi có người theo đuổi, vì thế có thể nói, về một “mặt nào đó”, Kế Chỉ
Tường trong sáng như một tờ giấy trắng.
“Ừ.” Cô nhỏ hơn anh một tuổi. Sau đó thì sao? Nói cô không có chút kinh nghiệm
nào về việc này sao?
Cũng khó trách Cận Trọng Kỳ kinh ngạc. Thời hiện đại nam nữ giao tiếp thoải mái
hơn trước, một phụ nữ ba mươi tuổi mà vẫn có thể giữ được tấm thân trong trắng
không thể nói là đặc biệt, mà đáng được gọi là thần thoại!
Còn anh, thật sự đã tìm được một tiên nữ do Thượng đế gửi xuống, một tiên nữ
thuần khiết.
Kế Chỉ Tường quá xấu hổ, cô cắn chặt môi dưới, ngón tay siết chặt góc chăn đến
mức trắng bệch, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng vùi đầu xuống gối.
Cô cho rằng bản thân đã biểu hiện đủ rõ rồi, nếu Cận Trọng Kỳ vẫn không hiểu,
cô thà làm một con đà điểu, vì như thế ít nhất cũng không phải đối mặt với
những câu hỏi làm người khác khó xử của anh.
“Xin lỗi, anh không thể chờ em thích ứng với cuộc sống của anh, nhưng anh có
thể dạy em.” Quá trình đó quả thật khiến người ta vừa mong chờ vừa tràn đầy mơ
mộng, Cận Trọng Kỳ bắt đầu có cảm giác muốn “hành động”.
Cảm nhận ngón tay Cận Trọng Kỳ lướt qua vành tai lộ ra ngoài tóc, trong tích
tắc các dây thần kinh của Kế Chỉ Tường căng như dây đàn, nhưng không có cảm
giác buồn nôn hay bị xúc phạm, thậm chí còn cảm thấy tê dại lan truyền từ tai
xuống gáy, rất dễ chịu!
“Anh... dạy em?” Kế Chỉ Tường căng thẳng nuốt nước bọt, giật mình nhận thấy
ngón tay Cận Trọng Kỳ đang chuyển xuống cổ mình.
“Em đã từng hôn ai chưa?”, Cận Trọng Kỳ đột nhiên hỏi. Nếu ngay cả hôn mà cô ấy
cũng không có kinh nghiệm thì đó chính là kỳ tích khổng lồ!
Kế Chỉ Tường xấu hổ không biết trốn vào đâu, quả thật ngay cả hôn cô cũng chưa
từng thử, điều này khiến cô cảm thấy rất đáng buồn!
“Quay lại đây, em không thể cứ quay lưng về phía anh, như vậy chúng ta không
làm được gì cả.” Cơ thể cứng đờ, chứng tỏ cô ấy rất lúng túng và ngại ngần, Cận
Trọng Kỳ gần như sắp bật cười.
Kế Chỉ Tường ngây thơ như thế chính là đối tượng tốt nhất để chỉ dạy, anh sẽ
khơi dậy tình cảm trong cô, biến cô thành vật sở hữu mà mình muốn. Đương nhiên,
dù ít hay nhiều cũng có thể thỏa mãn tâm lý tiềm ẩn của một người đàn ông.
Kế Chỉ Tường ngượng ngùng quay người lại. Cô không thể phản đối, bởi anh là
chồng cô, anh có quyền sở hữu tất cả của cô, mà thân thể chính là yêu cầu cơ
bản nhất.
“Đừng căng thẳng, cố gắng thả lỏng một chút.” Đây là bước đầu tiên, nếu cô
không thể tự khắc phục, những việc tiếp theo sẽ trở nên vô cùng khó khăn. “Cảm
nhận những gì anh làm với em, sau đó em cũng có thể làm vậy với anh.”
Giọng nói của Cận Trọng Kỳ khàn khàn đầy mê hoặc, đôi mắt đen sâu thẳm dưới ánh
đèn vàng nhạt phản chiếu ánh sáng kỳ lạ mà Kế Chỉ Tường không hiểu được; mùi
rượu nồng phả ra theo mỗi câu nói, không khí đậm mùi rượu lúc này lại có tác
dụng xoa dịu sự căng thẳng, xóa bớt nỗi sợ hãi trong cô.
Kế Chỉ Tường từ trước đến nay không thích mùi rượu, nhưng lúc này cô rất cảm ơn
tất cả những người đã mời rượu, điều đó cho phép cô tìm được một lý do để phó
mặc lý trí của mình cho cơn say.
Đôi môi mềm áp lên vầng trán cao của cô, chậm rãi lướt xuống chân mày, rồi
trượt theo sống mũi nhỏ đi xuống; không cảm nhận được sự vội vã của Cận Trọng
Kỳ, cô dần thả lỏng cơ thể, buông góc chăn bị siết chặt ra, bỗng có cảm giác
mình được trân trọng...
Khi Kế Chỉ Tường đang thất thần chìm đắm trong nụ hôn nhẹ nhàng của Cận Trọng
Kỳ, anh đột nhiên liếm đầu mũi cô, Kế Chỉ Tường mở to đôi mắt, miệng hé ra. Anh
ấy... sao lại liếm giống như một chú cún nhỏ vậy?
Nụ cười nhạt xuất hiện trên đôi môi của Cận Trọng Kỳ, nhân lúc cô đang kinh
ngạc, anh dùng lưỡi nếm hương vị trên đôi môi đang hé mở của Kế Chỉ Tường; đúng
lúc cô giật mình kêu lên, chưa kịp khép miệng lại, anh đã nhanh chóng chiếm
lĩnh khuôn miệng thơm tho của cô, chậm rãi làm cô thích ứng với hành động thân
mật này.
Ưm... tiếng than thở ngập ngừng giữa cổ họng, Kế Chỉ Tường cảm thấy mình đã
say, say vì mùi rượu phả ra từ miệng Cận Trọng Kỳ.
Đây chính là hôn sao?
Thật ấm áp, thật dễ chịu, cô không thể mang hình ảnh đáng buồn nôn trong tưởng
tượng ra để so sánh với cảm giác đầu nặng chân nhẹ yếu ớt hiện giờ.
Nếu đây chính là nụ hôn của những cặp tình nhân, là lời nguyền thần kỳ trong
thần thoại tình yêu, vậy thì cô không thể loại bỏ khả năng bản thân sẽ đắm chìm
trong đó...
Không thấy biểu hiện từ chối, cảm nhận được sự nhu thuận và hoàn toàn tiếp nhận
của Kế Chỉ Tường, Cận Trọng Kỳ dùng đầu lưỡi xuyên qua hàm răng đều đặn, tiếp
xúc với chiếc lưỡi mềm mại của cô, lúc này anh khó lòng giữ được phong độ
thường ngày, trong tích tắc hành động càng cuồng nhiệt.
Cận Trọng Kỳ tìm cách để Kế Chỉ Tường phối hợp với mình, bàn tay vội vàng luồn
dưới lớp chăn lụa, vuốt ve thân thể nữ tính hơi gầy của cô, ngạc nhiên phát
hiện cô không giống trong tưởng tượng của mình.
“Không ngờ em cũng rất đầy đặn”, anh buông đôi môi hồng đến mê người, vội vàng
cất giọng nói biếng nhác.
“A...” Phát hiện mình quá chìm đắm, đồng thời nhận ra sự trêu ghẹo trong lời
nói của anh, Kế Chỉ Tường xấu hổ lấy tay che mặt, vành tai phút chốc nhuộm màu
đỏ đẹp.
Lại là một điều đáng ngạc nhiên nữa!
Cận Trọng Kỳ không nhớ đã bao lâu rồi anh mới được nhìn thấy một phụ nữ đỏ mặt,
hơn nữa còn đỏ đến tận mang tai? Vợ mới cưới của anh quả thật đã mang đến cho
anh biết bao điều ngạc nhiên!
Mang tâm trạng vui thích của một nhà thám hiểm, bàn tay bắt đầu lướt trên thân
thể yêu kiều, run run của Kế Chỉ Tường, Cận Trọng Kỳ không từ bỏ bất cứ cơ hội
nào để khơi dậy cảm xúc trong cô, chiếc lưỡi bạo dạn lướt qua lướt lại cổ cô in
những vết đỏ trên làn da trắng ngần; từ nay, đây là lãnh địa chỉ thuộc về anh,
Cận Trọng Kỳ cảm thấy vui sướng khi nhận thức được điều đó.
Kế Chỉ Tường cắn chặt môi, cô không hiểu cảm giác ngắc ngứ trong cổ họng biểu
hiện điều gì, dường như có thứ gì đó đang muốn vượt ra, cô chơi vơi níu chặt ga
giường, cảm giác lạ lẫm đó làm cô hoảng loạn.
“Kêu lên, kêu lên em sẽ thấy dễ chịu hơn”, thấy cô đang cố kiềm chế, Cận Trọng
Kỳ đưa ra một cách giải phóng áp lực.
Không ngờ nó lại mang tác dụng ngược, giọng nói của anh làm Kế Chỉ Tường càng
căng thẳng và lúng túng hơn, cơ thể đang thả lỏng bỗng nhiên cứng đờ.
Cận Trọng Kỳ không phải là người đàn ông thích từ bỏ, phản ứng của Kế Chỉ Tường
càng khơi dậy khát vọng chinh phục trong anh. Anh cúi người hôn lên khuôn ngực
nhạy cảm của cô, cố ý trêu đùa và khơi gợi cảm xúc, bàn tay để dưới chăn di
chuyển đến đùi, tìm đến vùng cấm địa, quyết tâm ép cô phát ra những tiếng nhỏ!
“Ư...”, Kế Chỉ Tường phát ra những âm thanh nghẹn ngào nức nở, cô không thể
giải phóng sức nóng lạ lùng đang thiêu đốt bên trong cơ thể, nước mắt bỗng tuôn
rơi.
“Đừng khóc, thử kêu lên em sẽ thấy dễ chịu hơn.” Cận Trọng Kỳ liếm những giọt
nước mắt vương trên gò má và nhìn đôi mắt mờ sương của Kế Chỉ Tường, cảm giác
khó chịu dâng lên trong tim khiến động tác của anh bất giác trở nên dịu dàng.
“Thật... thật không?” Kế Chỉ Tường không hiểu, thật sự không hiểu, vì vậy cô
chỉ có thể lựa chọn cách tin tưởng anh – người nhiều “kinh nghiệm” hơn mình.
“Ừ.” Cận Trọng Kỳ ngồi dậy cởi áo ngủ ra, trong quá trình tìm cách gọi cảm xúc
cho cô, chính bản thân anh cũng không thể kiên nhẫn được, và cũng không muốn
đợi nữa.
Kế Chỉ Tường ngại ngùng quay mặt đi, không dám nhìn anh trong bộ dạng ở trần,
sau đó cảm thấy áo ngủ của mình bị kéo xuống, cô nhất thời hoảng hốt không biết
làm thế nào.
“Em... để em tự làm... “
“Giúp vợ cởi áo cũng là một thú vui trong phòng the”, Cận Trọng Kỳ cười nhẹ,
động tác vẫn không dừng lại.
Kế Chỉ Tường vẫn chưa quen với những lời nói quá thẳng thắn của anh, làn da
trắng vùng cổ ửng đỏ.
“Lúc bắt đầu sẽ hơi đau, em chịu khó một chút.” Cúi xuống thân thể mềm mại của
cô, anh hít một hơi thật sâu, thử buộc bản thân kiềm chế khát khao của mình, để
Kế Chỉ Tường chuẩn bị tốt tâm lý.
“Anh... làm ơn...!” nhẹ một chút. Kế Chỉ Tường không kịp nói hết lời đã cảm
thấy cơn đau đớn gần như xé rách cơ thể cô, nước mắt chưa kịp khô thoáng chốc
lại trào ra.
Đau quá! Những gì anh ấy nói chẳng bằng một phần nghìn sự thật!
Nhìn khuôn mặt thanh tú đẫm lệ, Cận Trọng Kỳ nghiến răng hỏi: “Em có sao
không?”.
Sự hưng phấn của Cận Trọng Kỳ không hề giảm bớt, ngược lại vì sự ấm áp bên
trong thân thể cô mà càng thêm phấn khích, anh không thể kìm chế được cảm giác
muốn “xung trận” của mình!
Có sao, có sao! Đương nhiên là có sao rồi! Kế Chỉ Tường cắn môi thầm nói, nhưng
vẫn gật đầu trong vô thức.
“Xin lỗi, anh không thể đợi được nữa.” Nhìn chân mày cô nhíu chặt, dù là tên
ngốc cũng đoán ra được cô đang cố chịu đựng đau đớn, nhưng anh thật sự không
thể đợi được nữa, nếu không, trước khi cô kịp thích ứng với sự tồn tại của anh
thì bản thân đã ngã gục trước. “Em chịu khó thêm chút nữa được không?”, anh vừa
dịu giọng an ủi vừa từ từ cử động, chậm rãi mà chắc chắn chiếm hữu cơ thể cô.
“Ư...”, Kế Chỉ Tường không thể ngăn được nước mắt, đến khi cơn đau dần dần tan
bớt, trong cơ thể vì thế mà nảy sinh rung động kỳ lạ khiến cô phát ra những
tiếng nức nở.
“Khá hơn chưa?” Cắn nhẹ đôi môi đỏ đang run rẩy, anh nhìn với đôi mắt gần như
thiêu cháy cô.
“... Vâng.” Trời ơi! Anh ấy nhất định phải hỏi những câu làm người ta xấu hổ
đến thế sao?
“Vậy anh có thể bắt đầu chưa?” Đối với Cận Trọng Kỳ, tất cả những gì vừa diễn
ra chỉ là khúc dạo đầu, phần lớn thời gian là để giúp Kế Chỉ Tường thích ứng,
vì thế vẫn chưa thể gọi là “bắt đầu”.
“Hả?”, đôi mắt xinh đẹp mở to, cô nhìn anh đầy kinh ngạc.
Không phải ngay từ lúc nãy đã “bắt đầu” rồi sao? Chẳng lẽ đợi khi cô ngất đi
mới gọi là đủ sao? Chẳng phải nên “kết thúc” rồi ư? Tại sao anh ấy lại nói bây
giờ mới “bắt đầu”?
Nếu cơn đau thấu tận tim gan đó chưa gọi là “bắt đầu”, vậy thì những đau đớn
tiếp theo cô phải chịu đựng sẽ kéo dài đến tận khi nào?
“Có vấn đề gì sao?”, thấy Kế Chỉ Tường có chút thất thần, Cận Trọng Kỳ chau mày
hơi giận.
Trong “thời điểm đặc biệt” này mà vợ anh đang thả hồn ở nơi đâu? Xem ra nỗ lực
của anh chưa đủ, vẫn phải cố gắng hơn nữa, tránh để người ta chê cười là “hành
sự bất lực”!
Nghĩ sao làm vậy, anh đột ngột tăng thêm sức mạnh, nỗ lực điểm thêm nhiều ngọn
lửa trên thân thể yếu ớt của cô, những ngọn lửa khiến người ta bay bổng.
“Đừng... nhẹ... một chút...” Cô không dám tin giọng nói yếu ớt này phát ra từ
miệng mình, nhưng rồi cô lại hoảng hốt nhận ra đó là sự thật không thể chối
cãi.
“Anh không có cách nào khác”, anh cười khổ, nhưng vẫn không giảm bớt sức lực.
Cho dù anh muốn chậm lại, nhưng khát khao đang kêu gào không cho phép anh làm
vậy. Anh chưa từng được cảm nhận cơ thể nữ tính nào hấp dẫn như vậy, ngoài khao
khát chiếm được cô nhiều hơn, anh không thể nghĩ ra mình đang muốn gì nữa.
Khi khoái cảm như sóng cuộn từng đợt dâng trào trong cơ thể, Kế Chỉ Tường cuối
cùng cũng từ bỏ nỗ lực kiềm chế tiếng kêu rên của mình, sau đó, cùng với thanh
âm trầm trầm của anh, cả hai đều đạt được cao trào của khoái cảm...