Nhất định phải đi sao?
Bố”, Kế Chỉ Tường dựa vào thành giường bệnh bằng sắt. Trang phục của cô tuy rất
trang nhã nhưng vẫn không giấu được sự lo âu trên khuôn mặt gầy gò.
“Bố biết như thế là làm khó con, Chỉ Tường”, khuôn mặt Kế Chí Xương vàng sạm
hiện rõ vẻ mệt mỏi vì bệnh tật, “Nhưng con nắm rõ tình hình kinh doanh của công
ty hơn bố. Sự nỗ lực của con mấy năm nay bố đều đã thấy, không phải con thể
hiện không tốt, mà bởi hoàn cảnh hiện nay không thuận lợi nên chúng ta buộc
phải làm thế, chuyện này cũng không thể trách người khác được”.
Nhà họ Kế kinh doanh gang thép, từng một thời nhờ vào bất động sản nên phát
triển nhanh chóng. Nhưng hiện nay do kinh tế suy thoái dẫn đến việc kinh doanh
bất động sản bị ngưng trệ, doanh thu của các xí nghiệp nhà họ Kế theo đó cũng
sụt giảm; lại thêm sức khỏe của người đứng đầu tập đoàn là Kế Chí Xương suy
yếu, vì thế tất cả công việc kinh doanh đều do con gái độc nhất của ông ta là
Kế Chỉ Tường gánh vác. Xem ra tình hình đang vô cùng nguy cấp, cơn khủng hoảng
kinh tế trầm trọng này khiến Công ty Kế thị đứng trước nguy cơ bị nuốt trọn.
“Nhưng người đó... thật sự đáng tin không?” Tuy từ khi tốt nghiệp, Kế Chỉ Tường
chỉ làm việc tại công ty gia đình nhưng dù sao cô cũng không phải là một cô gái
ngây thơ vừa bước ra xã hội, đương nhiên cũng từng nghe qua những lời đồn về
“hôn nhân doanh nghiệp”. Có điều, cô chưa bao giờ nghĩ rằng lời đồn mà cô cho
là vô cùng hoang đường kia sẽ có một ngày ứng nghiệm lên chính bản thân mình.
“Bố đã xem qua lý lịch của cậu ta, đó là một người đàn ông tốt hiếm gặp đấy”,
thấy thái độ của con gái không còn quá căng thẳng, Kế Chí Xương thở phào nhẹ
nhõm rồi lại tiếp, “Tuổi của cậu ta cũng xấp xỉ tuổi con. Dù còn trẻ nhưng đã
quản lý một tập đoàn xuyên quốc gia rất có triển vọng, có thể thấy thế lực của
cậu ta trong giới kinh doanh vô cùng lớn; nhưng đó không phải là điểm mấu chốt,
mà quan trọng nhất là chưa từng có bất cứ tin đồn tình ái nào về cậu ta. Một
doanh nhân trẻ tuổi như vậy rất hiếm”, ánh mắt ông sáng lên rạng rỡ.
“Vâng...” Chưa từng có bất cứ tin đồn tình ái nào? Cô nhíu mày, không dám tin
rằng ở thời hiện đại còn có loại đàn ông vừa giàu có vừa “phi thường” như vậy.
“Chỉ Tường, bố biết yêu cầu này có phần miễn cưỡng với con, nhưng vì công ty,
vì bố, con có thể đi gặp mặt đối tượng một lần không?”, Kế Chí Xương thận trọng
quan sát phản ứng của Kế Chỉ Tường, “Bố không thể để công ty chúng ta phá sản
được, bởi việc đó sẽ khiến tất cả công nhân của chúng ta mất đi chỗ dựa. Con
xem như hoàn thành tâm nguyện ích kỷ cuối cùng của bố đi! Được không con?”.
Ông rất có mắt nhìn người, bản thân cũng hiểu rõ tình hình sức khỏe của mình
không thể gắng gượng lâu được nữa. Vì thế ông phải nhân lúc vẫn còn sức, chưa
bị ngã quỵ, chưa nhắm mắt xuôi tay để tìm cho con gái một chỗ dựa vững chắc, có
như vậy ông mới yên tâm ra đi.
“Bố, bố đừng nói vậy, bố nhất định sẽ khỏe lại mà!” Kế Chỉ Tường nghe vậy trong
lòng đau xót. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành giường, cố gắng kiềm chế để nỗi lo
lắng và đau lòng không lộ ra nét mặt.
Kế Chí Xương lắc đầu: “Đừng nói chuyện đó, tóm lại con có chịu dành thời gian
đi gặp người ta một lần không?”. Tình trạng bệnh tật của mình như thế nào, bản
thân ông rõ nhất, người ta thường nói “Diêm Vương muốn người chết canh ba, nhất
định chẳng đợi đến canh năm”. Đã bằng này tuổi rồi nên ông cũng không cầu mong
gì hơn, chỉ cần trước khi ra đi có thể tận mắt nhìn thấy con gái tìm được nơi
nương tựa.
“Bố, chưa chắc người ta đã để ý đến con...”, Kế Chỉ Tường hơi đỏ mặt. Cô biết
mình chẳng xinh đẹp, mà đối phương không hề có tin đồn về chuyện tình cảm thì
không có nghĩa là sẽ thích những cô gái có nhan sắc bình thường như cô. Dù sao
đi nữa, con người ta ai chẳng thích cái đẹp, vả lại điều kiện của anh ta tốt
như thế, anh ta xứng đáng lấy được một người vợ hoàn mỹ về mọi mặt, bao gồm cả
dung mạo.
“Đứa bé ngốc này, sao con lại tự ti như vậy?”, Kế Chí Xương nhìn cô, dường như
rất hài lòng khi thấy vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt con gái, “Chưa thử thì sao
biết không được? Hơn nữa con luôn là con gái xinh đẹp nhất của bố!”.
“Bố, bố thật lạc quan”, Kế Chỉ Tường bỗng thấy vui, nhoẻn miệng cười. Có ai tự
nói dưa mình trồng không ngọt, đương nhiên cũng chẳng ai nói con gái mình không
đẹp. Nhưng cô vẫn thấy vui, vì ít nhất bố cũng có tâm trạng để trêu đùa, như
thế nói không chừng sẽ có một ngày ông khỏi bệnh.
Cô ngây thơ ôm một niềm hy vọng không thực.
“Dù cậu ta có nhận xét như thế nào, nhưng riêng bố, bố không tin con gái người
khác xinh đẹp hơn con gái bố!”, Kế Chí Xương cũng bật cười, nụ cười đầy hàm ý,
“Con đồng ý nhé?”.
Nụ cười trên môi Kế Chỉ Tường chợt biến mất, cô nhìn Kế Chí Xương thật lâu, sau
đó miễn cưỡng gật đầu: “Vâng, con sẽ đi”.
Nghe theo lời bố, bởi đây có thể là nguyện vọng cuối cùng của ông. Là con gái
ông, nếu không thể thực hiện tậm nguyện cuối cùng của bố, vậy cô có tư cách là
con không?
Vì bố, dù việc khó đến đâu cô cũng nỗ lực hoàn thành. Đi gặp mặt một người đàn
ông thì có là gì, cô tin bản thân có thể làm được...
Có thể được, nhất định cô sẽ làm được!
***
“Khu đất phía đông Hồng Kông xử lý đến đâu rồi?”, Cận
Trọng Kỳ uể oải đưa tay day day huyệt thái dương, bộ dạng không chút hứng thú
nhìn đống văn kiện chất cao trên bàn. Cảm giác bản thân sắp bị khối lượng công
việc đồ sộ đó nhấn chìm đến nơi.
“Cũng sắp hoàn thành rồi, tuần sau có thể bắt đầu được”, thư ký Chiêm Khắc Cần
xem xét lịch làm việc, nét biểu cảm trên mặt giống hệt Cận Trọng Kỳ, “Cậu muốn
đến công trường chủ trì lễ Động thổ sao?”.
“Làm ơn đi!”, Cận Trọng Kỳ chán nản, “Công ty có nhiều người như vậy để làm gì?
Cứ tùy ý cử một giám đốc nào đó đi là được, đừng làm phiền tôi vì mấy việc nhỏ
nhặt này!”.
Tuy anh rất nhiệt tình trong công việc nhưng dù sao cũng là con người chứ đâu
phải máy móc, phải có thời gian để nghỉ chứ. Hơn nữa, dạo này mẹ cũng tạo áp
lực lớn quá nên anh muốn nghỉ ngơi một thời gian.
“Sao vậy, dì Cận lại giục à?”, Chiêm Khắc Cần cười thông cảm.
Chiêm Khắc Cần và Cận Trọng Kỳ trên danh nghĩa là ông chủ và nhân viên, nhưng
thực ra hai người vốn là bạn học thân thiết hồi đại học. Vì vậy Chiêm Khắc Cần
hiểu rất rõ gia cảnh nhà họ Cận, cũng thân với mẹ của Cận Trọng Kỳ.
Gần đây chẳng biết do uống nhầm phải thuốc gì mà dì Cận đột nhiên quan tâm đến
chuyện hôn nhân của Cận Trọng Kỳ, nghe nói thúc giục liên tục. Có điều, xét về
tuổi tác thì dù sao Cận Trọng Kỳ đã ba mươi mốt rồi, cũng phải tính đến chuyện
kết hôn, sinh con và thực hiện những nghĩa vụ khác của người đàn ông.
“Còn không phải sao?” Cận Trọng Kỳ nhớ lại mẹ mình lúc dùng cơm cũng nói, đi
tắm cũng nói, đáng sợ nhất là trước khi ngủ cũng phải rửa tai nghe thêm lần
nữa. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến thôi, anh cũng thấy ngán ngẩm rồi.
“Ai bảo cậu không kiếm bạn gái? Nhưng đúng là không hiểu sao cậu vẫn ‘chịu’
được?” Đàn ông mà, đương nhiên cũng có nhu cầu về “một mặt nào đó”. Nhưng đối
với một người như Cận Trọng Kỳ, thật không tài nào hiểu nổi bình thường cậu ta
làm gì để tiêu hao “sức lực” nữa.
“Thôi đi! Ngày nào cũng như ngày nào tôi bị công việc đè cho bẹp gí, làm sao
được hạnh phúc như cậu, về nhà còn có vợ để ‘ôm ấp’?”, Cận Trọng Kỳ ra vẻ tủi
thân than thở như sợ Chiêm Khắc Cần không biết được anh đã cố gắng thế nào.
“Có việc mà làm, nghĩa là cậu đang kiếm ra tiền, chẳng lẽ cậu muốn ngày ngày
đều tẻ nhạt trôi qua đến mức nhàm chán? Nếu vậy công ty này gặp nguy rồi.” Lật
đến trang cuối cuốn lịch làm việc, hai vai Chiêm Khắc Cần dần chùng xuống.
Trời ơi! Lịch làm việc của cả năm gần như đã kín mít, xem ra kế hoạch đi nghỉ
cùng vợ có nguy cơ bị đổ vỡ rồi.
“Đúng vậy, tôi kiếm được tiền có nghĩa là cậu sẽ không bị đuổi việc, vậy tại
sao cậu không chia sẻ bớt gánh nặng công việc với tôi?” Tốt nhất là có người để
anh chia sẻ công việc, như vậy anh có thể thoải mái hơn một chút.
“Ngoài khoảng thời gian riêng tư sau giờ làm việc, thời gian của tôi đều bị cậu
chiếm dụng hết thế này, muốn thêm cũng không có đâu”, Chiêm Khắc Cần có vô số
lời oán thán, nhưng hầu như chỉ là than thở bằng những lời vô tình cả.
“Được rồi! Dù sao số tôi cũng khổ rồi!”, anh thở dài dựa vào ghế sofa nhắm mắt
thư giãn.
“Bên dì Cận cậu định làm thế nào?” Ngoài chuyện công việc ra hai người họ cũng
rất quan tâm đến cuộc sống của nhau.
“Còn định gì nữa?”, Cận Trọng Kỳ mở mắt phải, vẻ như có như không liếc nhìn
Chiêm Khắc Cần, “Tốt nhất là Thượng đế cho một tiên nữ xuống trần để giúp tôi
thỏa mãn yêu cầu của mẹ, được như vậy tôi sẽ vô cùng cảm ơn Phật tổ!”.
“Cái gì với cái gì?” Thượng đế và Phật tổ hình như không cùng một đạo mà? Chiêm
Khắc Cần không khỏi nghẹn lời. “Đây không phải là chuyện yêu cầu của dì Cận, mà
thực ra dì đang nghĩ đến ‘nhu cầu’ của cậu đấy”, thở dài, anh nghiêm túc nhìn
Cận Trọng Kỳ, “Có điều, cậu thật sự nghĩ vậy à?”
“Thật.” Nguyên tắc của anh là “con thỏ không ăn cỏ gần hang”, vì thế dù trong
công ty, không ít nhân viên nữ có tình ý nhưng anh vẫn khéo léo từ chối. “Hơn
nữa tôi cũng có kế hoạch kết hôn trong năm nay, chỉ còn thiếu một người phụ nữ
thôi.”
Những người quen thân với Cận Trọng Kỳ đều biết rõ, anh là người rất nguyên
tắc. Kế hoạch là căn cứ để thực hiện mọi việc, vì thế đương nhiên anh sẽ có một
kế hoạch hoàn chỉnh cho mình; bao gồm thành lập công ty, mở rộng biên chế, thậm
chí làm cho “Xây dựng Kỳ Ký” trở thành một tập đoàn xuyên quốc gia. Tất cả đều
được thực hiện theo đúng kế hoạch của anh.
Giống hai chữ “Kỳ Ký”, anh như một con thiên lý mã không ngừng lao về phía
trước; hoặc cũng có thể do thần số mạng đặc biệt ưu ái anh, hay đúng là anh có
điểm nào đó hơn người. Tóm lại, các kế hoạch của anh chưa từng sai một bước chứ
đừng nói đến thất bại. Thật không ngờ ngay cả việc trọng đại trong đời người
vốn khó đoán định như hôn nhân cũng được anh cẩn thận sắp xếp trong kế hoạch.
Quả thật ngoài sức tưởng tượng.
“Đây chắc chắn là điều cậu muốn sao?”, đôi khi Chiêm Khắc Cần cũng không hiểu
nổi cách suy nghĩ của Cận Trọng Kỳ nên cậu ta mới hoài nghi hỏi lại.
“Cậu thấy tôi đang đùa sao?”, ánh nhìn sắc bén hướng thẳng về phía Chiêm Khắc
Cần.
Thật ra, Cận Trọng Kỳ rất hiếm khi nói đùa. Anh cảm thấy đó là một thứ “đối
thoại” không mang tính xây dựng và lãng phí thời gian, cũng là thú tiêu khiển
tốn sức nhất.
Chiêm Khắc Cần thở dài giống như đã hạ quyết tâm, sau đó rút một túi hồ sơ bằng
da từ xấp công văn ra đưa cho Cận Trọng Kỳ. “Nếu vậy, nguyện vọng của cậu thành
hiện thực rồi.”
“Cái gì thế?” Cận Trọng Kỳ không vội mở hồ sơ, ngược lại còn hứng thú miết nhẹ
nếp gấp trên miệng túi.
“Một phụ nữ, là thứ cậu đang cần.” Trong đó đúng là có tư liệu về một cô gái,
không hiểu tại sao Cận Trọng Kỳ lại may mắn như vậy, ước gì được nấy.
“Từ đâu mà có?” Ánh mắt Cận Trọng Kỳ lướt qua túi hồ sơ màu cam nhưng vẫn chưa
có ý định xem tài liệu bên trong.
“Một vị trưởng bối dựa vào quan hệ quen biết chuyển tới cho tôi”, Chiêm Khắc
Cần nhún vai, không muốn nhận thêm trách nhiệm, “Người ta nói rõ là giao cho
cậu, trước khi tôi nhận được cũng chưa có ai xem đâu”. Do yêu cầu công việc,
thư ký buộc phải xem trước thư của sếp để tránh trường hợp nhận được thư rác.
“Ồ”, Cận Trọng Kỳ nhướn mày, những ngón tay vẫn dừng lại ở miệng túi, “Lai lịch
thế nào?”.
“Con gái độc nhất của Công ty Kế thị.” Gia thế này khiến người khác phải giật
mình, tuy công ty của họ gần đây hơi sa sút nhưng tốt xấu gì cũng từng một thời
hoàng kim, hơn nữa lại không có tai tiếng.
Khóe miệng Cận Trọng Kỳ khẽ nhếch, đôi mắt để lộ sự thích thú: “Tên là gì?”.
Cận Trọng Kỳ đương nhiên biết tiếng công ty gang thép nhà họ Kế, cũng từng nghe
Kế Chí Xương chỉ có một người con gái, có điều chưa từng gặp cô ấy trong những
cuộc xã giao; hoặc cô ấy không phải loại người ngây ngô thường xuất hiện trong
những cuộc gặp như thế, chỉ xét về điểm này cũng khiến anh có thêm thiện cảm.
“Kế Chỉ Tường”, Chiêm Khắc Cần thở dài.
Trên đời có người hỏi gia cảnh trước mới hỏi tên người ta sao? Tư duy của Cận
Trọng Kỳ quả nhiên khác thường.
“Tường vi màu tím?”, nét cười của Cận Trọng Kỳ càng đậm, sự thích thú trong mắt
cũng càng lúc càng rõ, “Cái tên rất đẹp”.
“Không phải là Tử của màu tím, mà là Chỉ trong Chỉ Lan.” Chiêm Khắc Cần không
nghĩ phát âm của mình tệ đến vậy, chắc không đến mức phát âm nhầm Chỉ thành Tử
chứ?
“Sao cũng được”, vẫn là một cái tên thanh nhã, “Tên sao người vậy chứ?”, Cận
Trọng Kỳ bất giác như đang chờ mong điều gì đó.
“Tư liệu ở chỗ cậu, sao cậu không tự xem đi?” Ui... có cần phải làm mọi thứ
thêm phức tạp thế không? Người kỳ lạ! Sự thật là Chiêm Khắc Cần không thể miêu
tả được cảm giác của mình sau khi xem ảnh của Kế Chỉ Tường, cô ấy... Ai da! Dù
sao anh cũng không thể hình dung được cảm giác đó thế nào, hơn nữa, là Cận
Trọng Kỳ muốn tìm vợ, không liên quan đến anh, anh vẫn nên tìm nơi mát mẻ mà
đứng!
“Nhỏ mọn!” Cận Trọng Kỳ mất hứng tiện tay ném túi hồ sơ sang một bên, rồi lại
dựa vào ghế sofa. “Không cần xem nữa, chọn cô ấy đi! Sắp xếp thời gian gặp mặt
một lần là được.” Quan trọng vẫn là ý kiến của mẹ anh, còn anh cũng không có
quá nhiều yêu cầu.
Chỉ cần mẹ thích, anh sẽ chuẩn bị hôn lễ, cứ vậy đi.
“Cứ như vậy sao?”, Chiêm Khắc Cần tròn mắt không dám tin vào tai mình, ngón tay
run run chỉ vào tập hồ sơ bị ném sang một bên, “Cậu thậm chí còn chưa xem qua
đã quyết định?”.
“Ừ.” A! Cảm giác trốn việc thật tuyệt!
“Trọng Kỳ”, dường như vừa sực nhớ ra điều gì, nét biểu cảm của Chiêm Khắc Cần
trở nên vừa kỳ lạ vừa nghiêm túc, “Cậu không phải... vẫn còn nhớ ‘cô ấy’ chứ?”.
Rất ít người biết, Cận Trọng Kỳ từng có một vị hôn thê nghiêng nước nghiêng
thành.
Vốn là thế giao, từ nhỏ phụ huynh hai gia đình đã xác định chuyện hôn nhân của
đôi trẻ. Cận Trọng Kỳ không phản đối, ngược lại anh còn cố gắng hết sức bảo vệ
người vợ chưa cưới này.
Đáng tiếc, “hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình”, đối phương lại không xem anh là
người yêu... hay nói đúng hơn là cô gái ấy chỉ kính trọng anh như một người anh
trai, không có chút tình cảm nam nữ nào. Vì vậy khi cô ấy gặp được người trong
mộng của mình thì dễ dàng chìm đắm vào biển tình và đưa ra đề nghị hủy hôn ước
với Cận Trọng Kỳ.
Vì hai bên cũng không công khai hứa hẹn gì mà chỉ nói miệng, hơn nữa cũng không
muốn tổn thương cô gái mình đã yêu quý từ nhỏ, Cận Trọng Kỳ không ý kiến mà lập
tức buông tay. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu, thực ra anh không hề thoải
mái, ít nhất là trong vòng nửa năm sau đó tâm trạng anh vô cùng bất thường. Vì
thế, bất đắc dĩ lắm mới phải đối diện, bằng không thà rằng cứ để người khác giữ
khoảng cách với anh.
Thời niên thiếu, bố Cận Trọng Kỳ phản bội gia đình khiến hai mẹ con anh phải
nương tựa nhau mà sống, sau đó lại thêm chuyện người vợ chưa cưới “thay lòng
đổi dạ” khiến anh hoàn toàn mất niềm tin vào tình cảm. Từ đó đến nay, anh cũng
không thử tiếp xúc với tình yêu.
Nghĩ đến đây, Chiêm Khắc Cần dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, nếu bản
thân lâm vào hoàn cảnh như Cận Trọng Kỳ...
“Tôi đã nói không được nhắc đến cô ấy!”, sắc mặt Cận Trọng Kỳ trầm xuống, ánh
mắt đen sâu thăm thẳm.
“Tại sao không được nhắc?”, Chiêm Khắc Cần chau mày, chợt có tiếng chuông cảnh
báo vang lên trong đầu, “Trừ phi đến giờ cậu vẫn không quên được cô ấy”. Anh
không ngần ngại xé rách vết thương của Cận Trọng Kỳ, chính vì không muốn bạn
tiếp tục tự giam mình trong đó.
“Tôi không muốn bàn về vấn đề này nữa.” Cận Trọng Kỳ hơi nhắm mắt, không dám
nhìn thẳng vào ánh mắt trầm tư của Chiêm Khắc Cần.
“Trọng Kỳ!”, Chiêm Khắc Cần không dễ từ bỏ, “Chuyện đã qua rất lâu rồi, cậu
không nên...”.
“Đủ rồi! Chiêm Khắc Cần!” Chiêm Khắc Cần hỏi dồn như vậy khiến anh rất khó
chịu. “Tôi đã nói không muốn bàn về vấn đề này!” Đây là giới hạn lòng kiên nhẫn
của anh, cũng là một nguyên tắc.
Chiêm Khắc Cần im lặng, rất lâu sau mới thở dài nói: “Tôi chỉ không muốn tâm
trạng xấu ảnh hưởng đến cậu”. Hơn nữa còn vì một cô gái đã là vợ người khác.
Dứt lời, Chiêm Khắc Cần quay người rời khỏi phòng làm việc của Cận Trọng Kỳ.
Cận Trọng Kỳ trừng mắt nhìn cánh cửa đã khép, sau đó rời ánh mắt đến túi hồ sơ
vẫn nằm trên bàn mà không có ý định chạm đến...
***
Kế Chỉ Tường thẫn thờ cắt miếng thịt trên đĩa sứ mà
không hề chú ý đến nhân vật nam chính.
Hôm nay cô đến đây là vì bố, chứ không phải vì bản thân, hơn nữa muốn cô phải
có cảm tình với một người đàn ông lần đầu gặp mặt. Điều này không những khó
khăn mà còn rất vô lý, vì thế cô chẳng thể tự thuyết phục mình chân thành đối
đãi với họ được.
“Chỉ Tường, Chỉ Tường?”, một giọng căng thẳng đánh thức cô khỏi dòng suy nghĩ
của mình. Cô ngừng ăn, ngẩng đầu lên vẻ bị động, ngơ ngẩn nhìn về phía người
vừa lên tiếng.
“Có chuyện gì sao? Anh Đinh.” Đinh Bồi Doãn là trợ lý của Kế Chí Xương. Khi Kế
Chí Xương nhập viện, anh trở thành người giúp đỡ Kế Chỉ Tường trong công việc.
Đinh Bồi Doãn lớn tuổi hơn cô, nên Kế Chỉ Tường gọi là anh Đinh.
“Em đừng ngây ra như thế nữa, anh Cận muốn nói chuyện với em”, Đinh Bồi Doãn
nửa câu trước thì nhỏ giọng nhắc nhở, nửa câu sau lại cố ý nói lớn để mọi người
đang có mặt đều nghe thấy.
Đinh Bồi Doãn mang ơn ông Kế. Hôm nay Kế Chí Xương giao cho anh nhiệm vụ quan
trọng thế này, đương nhiên anh phải cố gắng hết sức để hoàn thành trọng trách.
Cận Trọng Kỳ là giám đốc một công ty đang rất phát đạt, vì vậy thân phận cũng
vô cùng tôn quý, Đinh Bồi Doãn không cho phép bản thân có sơ suất nào ảnh hưởng
không tốt đến chuyện mà ông Kế giao phó.
“Vâng?” Kế Chỉ Tường chớp chớp mắt để xóa đi sự mơ hồ rồi mới rời ánh nhìn đến
chỗ Cận Trọng Kỳ. Sau đó cô ngây người, chẳng thể rời mắt đi được nữa...
Anh ta... cô nên nói thế nào nhỉ?
Thật ra trong số những người đàn ông Kế Chỉ Tường từng gặp, anh ta là người đẹp
trai nhất.
Đôi mày rậm hơi xếch chứng tỏ anh ta là người cố chấp và không dễ thỏa hiệp;
đôi mắt đen sáng, trong suốt như có thể soi thấu trái tim người khác; mũi cao;
môi mỏng khẽ nhếch, thể hiện cá tính cương nghị, người đàn ông này... rất nguy
hiểm!
Cô đột nhiên rùng mình, cảm giác bản thân đang đùa với hổ!
“Có vẻ cô Kế đây không muốn đến cuộc hẹn này”, khóe môi hiện nụ cười châm biếm,
Cận Trọng Kỳ vừa mở lời đã vào thẳng vấn đề.
“Không, tôi rất vinh hạnh khi có cơ hội được gặp anh Cận”, cầm khăn ăn lên lau
khóe miệng, Kế Chỉ Tường không quên vai trò của mình để không phụ lòng mong đợi
của bố. Cô cố gắng thể hiện những mặt tốt nhất của mình. “Cảm ơn anh đã bớt
chút thời gian đến buổi hẹn này.”
“Đã vậy, tôi cũng không phải vòng vo nữa”, Cận Trọng Kỳ nhướn mày, cười nhạt,
“Xin hỏi cô Kế có thể chấp nhận ‘hôn nhân doanh nghiệp’ không?”.
Để khỏi lãng phí thời gian, nói thẳng là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất; nếu
cô ấy không chuẩn bị sẵn tâm lý, vậy thì không còn gì để nói nữa.
Chiêm Khắc Cần ngồi bên cạnh liếc nhìn, anh biết chắc Cận Trọng Kỳ mà mở miệng
sẽ không nói lời khách sáo; người ta có hỏi quá thẳng thắn, thậm chí có phần
làm tổn thương người khác như vậy sao? Không khiến cô ấy sợ mất hồn xem như Cận
Trọng Kỳ còn may mắn!
Kế Chỉ Tường lặng người một lúc, bàn tay đang nắm chặt khăn ăn khẽ run.
“Vâng, người hiện đại quá bận rộn, tôi cũng không ngại sau khi kết hôn mới bồi
đắp tình cảm”, Kế Chỉ Tường đã chuẩn bị kỹ để đối phó với mọi tình huống có thể
xảy ra, chỉ duy trường hợp thẳng thắn này là cô chưa từng nghĩ đến, vì vậy cô
đành trả lời theo trực giác của mình.
“Nếu vậy, xin hỏi cô Kế có hài lòng về tôi không?”, nhận thấy Chiêm Khắc Cần
đang đá chân mình, Cận Trọng Kỳ vẫn không để ý đến mà tiếp tục hỏi. Anh đã quen
với việc nắm mọi thứ trong tầm kiểm soát của mình, đương nhiên sẽ không để tâm
đến ý kiến của Chiêm Khắc Cần.
Chiêm Khắc Cần toát mồ hôi lạnh. Nếu không phải anh đã nhận lời dì Cận quan sát
thái độ Cận Trọng Kỳ, anh thà xỉu ngay tại chỗ!
“À... hài... hài lòng.” Kế Chỉ Tường đương nhiên không thể lường trước được
những câu hỏi này sẽ xuất hiện trong cuộc gặp đầu tiên, cô hơi cúi đầu, gò má
ửng hồng.
Người đàn ông này quả nhiên nguy hiểm đúng như những gì cô đã nghĩ. Nếu không
có Đinh Bồi Doãn đi cùng, cô sợ rằng mình sẽ bị anh ta ăn sống, chết không toàn
thây mất!
“Anh Cận...”, Đinh Bồi Doãn ngồi không yên bỗng lên tiếng. Đây là lần đầu tiên
anh dự một cuộc gặp khiến người ta căng thẳng như vậy.
Cận Trọng Kỳ giơ tay phải lên, có ý ngăn Đinh Bồi Doãn trả lời thay Kế Chỉ
Tường.
“Nếu cô Kế tạm thấy hài lòng về tôi, cô có đồng ý cùng tôi tiến thêm một bước?”,
dường như Cận Trọng Kỳ cảm thấy việc làm khó Kế Chỉ Tường rất thú vị, nên không
ngừng đưa ra những câu hỏi sắc bén cùng đôi mắt đen thẳm cứ chăm chăm nhìn cô.
Tuy Kế Chỉ Tường không quá đẹp, hơi gầy, nhưng nhìn qua khá thuận mắt, giao
tiếp cũng được, quan trọng là biểu hiện không kiêu ngạo, sống chung với cô xem
ra không phải chuyện khó khăn gì. Nếu cô được mẹ anh chấp nhận, anh sẽ không
phản đối việc kết hôn.
Dù sao anh cũng chỉ cần một người vợ hiếu thuận, thỏa mãn yêu cầu của mẹ, ngoài
điều đó ra, đối với anh người phụ nữ nào cũng như nhau cả.
Chiêm Khắc Cần chợt thấy luồng khí lạnh xuyên suốt cơ thể, huyết dịch toàn thân
như chảy ngược. Tiểu thư nhà người ta đã quá nể mặt rồi, thế mà cậu ta còn
không ngừng bức ép? Cô gái gầy yếu kia mà dám gật đầu đồng ý, Chiêm Khắc Cần sẽ
đổi ngay thành họ Cận!
Kế Chỉ Tường nắm chặt tay đang giấu dưới bàn, sắc đỏ trên gò má dần nhạt đi,
gương mặt cũng tai tái, hít một hơi thật sâu, nhớ đến ánh mắt kỳ vọng của bố,
cô chẳng có cách nào từ chối.
“... Nếu anh Cận không chê, tôi đồng ý.” Khép mắt lại, cô hiểu bản thân mình
không còn đường lui nữa.
Cận Trọng Kỳ mỉm cười hài lòng, Đinh Bồi Doãn thì thở phào nhẹ nhõm, bởi anh đã
hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi; còn cằm của Chiêm Khắc Cần gần như dính
chặt xuống mặt bàn, miệng không sao khép lại được!
Cô ấy đồng ý? Cô ấy thật sự đã đồng ý?
Khuôn mặt Chiêm Khắc Cần sầu khổ không biết bản thân nên cười hay nên khóc. Anh
có thể không đổi sang họ của ‘ông chủ’ được không đây? Có được không?
“Rất tốt, vậy... Chỉ Tường, khi nào em có thời gian ghé qua nhà gặp mẹ anh một
lần?”