Lệ Bắc Hàn nhìn mảnh vỡ nhỏ trong tay cô ánh mắt chợt trầm xuống. Anh nhanh chóng đi tới rồi cầm lấy đôi tay trắng nõn nà của cô, ngón tay trỏ bị cắt rồi, máu chảy không ngừng!
"Ai bảo em nhặt những mảnh vỡ này?"
Kỷ Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy có chút oan ức, "Không phải em cố ý mà, tay trơn quá nên em cầm không chắc." Thật ra, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng phải làm mấy việc này.
Lệ Bắc Hàn ném mảnh vỡ trong tay cô đi rồi cầm lấy tay cô kéo đến chỗ ghế sofa. Nếu không phải vì cái miệng nhỏ của cô cứ luyên thuyên không ngừng thì anh cũng không bắt cô đi rửa bát! Sao cô có thể biết làm những việc như thế này được?
"Vết thương rất sâu, tôi đi mang hộp thuốc lại băng cho em."
"Anh tức giận rồi sao?" Kỷ Noãn Noãn lập tức đứng lên đi theo.
"Ngồi xuống!"
"Anh còn dữ với em nữa!"
Lệ Bắc Hàn vừa quay đầu đã nhìn thấy mắt cô ngấn lệ, "Xử lí vết thương trước, ngồi xuống chờ tôi."
"Mỗi lần nói chuyện anh nói thêm vài chữ với em thì hoàn toàn khác rồi." Kỷ Noãn Noãn ngoan ngoãn ngồi đợi ở sofa.
Lệ Bắc Hàn xoay người lấy hộp cứu thương sau đó ngồi xổm trước mặt Kỷ Noãn Noãn giúp cô xử lí vết thương.
"Bắc Bắc, thật sự chỉ có hai cái chén thôi sao?"
"Ừm."
"Ngày mai chúng ta không có chén ăn cơm rồi, em ngày mai sẽ đi mua được không? Anh yên tâm em sẽ không mua linh tinh đâu."
"Được." Lệ Bắc Hàn nhẹ giọng đáp, "Em ngồi đây, tôi đi dọn dẹp."
"Vâng." Kỷ Noãn Noãn lập tức gật đầu.
Lệ Bắc Hàn quay vào phòng bếp rồi dọn dẹp mớ lộn xộn ở dưới đất.
Từ trước đến nay anh sống một mình chưa bao giờ phải phiền phức như vậy. Anh quay đầu nhìn Kỷ Noãn Noãn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đột nhiên cảm thấy những phiền phức này cũng không tính là phiền phức nữa.
Kỷ Noãn Noãn thấy Lệ Bắc Hàn dọn dẹp xong thì lập tức vẫy tay với anh.
"Tôi vẫn còn việc phải xử lý."
"Ở cạnh em một tí đi! Tay em đau chết mất!" Kỷ Noãn Noãn lập tức vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Lệ Bắc Hàn đến ngồi cạnh cô.
Lệ Bắc Hàn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
"Thật sự rất đau đó!" Kỷ Noãn Noãn bắt đầu làm nũng.
Lệ Bắc Hàn đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, anh nhìn thấy miếng gạc vừa băng bó vết thương chô cô lại nhuốm máu đỏ: "Sao vẫn còn chảy máu?"
"Vậy nên rất là đau đó!" Kỷ Noãn Noãn lập tức ngồi sát vào anh.
"Tôi đưa em đi bệnh viện"
"Không cần đâu! Vết thương nhỏ mà, chút nữa sẽ hết chảy máu thôi. Anh ở cạnh em là tốt rồi." Kỷ Noãn Noãn như chú mèo không xương bám chặt lấy anh, chui vào trong lồng ngực anh.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
Kỷ Noãn Noãn giữ được anh ở lại nhưng lại không biết nên nói gì. Thế nhưng cô mà không nói chuyện thì Lệ Bắc Hàn tuyệt đối sẽ không mở miệng, không khí cứ như vậy đột nhiên an tĩnh lại.
"Sao em biết chuyện của Ninh Dật?"
Vậy mà Lệ Bắc Hàn lại chủ động nói chuyện trước. Nhưng anh vừa mở miệng là trực tiếp hỏi vấn đề này.
Kỷ Noãn Noãn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Trực giác của phụ nữ đó! Hôm đó, chính Tô Lâm đã mang em vào phòng của anh."
"Em biết người buổi tối hôm ấy là tôi sao?" Nhịp tim của Lệ Bắc Hàn bắt đầu hỗn loạn, bất giác nhớ lại chuyện đêm ấy cô gọi tên mình.
Kiếp trước thì đương nhiên là Kỷ Noãn Noãn không biết, biết mình được sống lại cũng đã là chuyện của buổi sáng ngày hôm sau rồi. Nhưng để tán được Lệ Bắc Hàn, sao Kỷ Noãn Noãn có thể nói sự thật được! Nhưng cô càng lo lắng Lệ Bắc Hàn sẽ hoài nghi rồi tiếp tục truy hỏi.
"Lúc em bị mang vào thì không biết đấy là phòng của anh." Kỷ Noãn Noãn trả lời không trúng trọng tâm.
Lệ Bắc Hàn xem xét câu trả lời của cô, tránh nặng tìm nhẹ, thế nhưng cũng cho anh một đáp án. Ít ra cô biết người kia là anh.
Đáy lòng Lệ Bắc Hàn đột nhiên thở dài một hơi.
Anh nhận ra cô đang cố ý che dấu một điều gì đó nên anh không tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa.
"Bắc Bắc, anh là người mà em đã nhận định cả đời này. Ngoài anh ra em sẽ không muốn bất kỳ một người nào khác. Em thích anh". Kỷ Noãn Noãn lại tiếp tục nói. Cô không biết phải nói với anh chuyện mình được sống lại như thế nào nên chỉ có thể không ngừng thổ lộ với anh tình yêu của mình.
Đột nhiên cô tỏ tình khiến Lệ Bắc Hàn sửng sốt. Anh âm thầm nắm chặt hai tay, cố gắng hết sức để kiềm chế tâm trạng của mình.
"Ai ya" Kỷ Noãn Noãn đột nhiên kêu một tiếng rồi bật dậy khỏi lồng ngực của Lệ Bắc Hàn.
"Sao vậy?" Anh lập tức hỏi
"Tay của em bị thương rồi, hôm nay sao có thể gội đầu được đây!"
Lệ Bắc Hàn:.
"Còn có thể miễn cưỡng tắm rửa, nhưng không có cách nào gội đầu cả!" Kỷ Noãn Noãn lập tức mở to cặp mắt mong chờ nhìn Lệ Bắc Hàn. "Bắc Bắc, anh giúp em nhé, được không?"
"Tôi không biết làm!"
"Rất đơn giản, em sẽ hướng dẫn anh gội, chỉ mất mấy phút thôi mà."
"Không gội không được à?"
"Không được!"
Mấy phút sau, trong phòng tắm
Kỷ Noãn Noãn ngồi ở trước bồn rửa tay, Lệ Bắc Hàn đứng sau cô, nhẹ nhàng xoa xoa những sợi tóc mềm mại của cô.
"Ấn nhẹ một chút, bên trái, bên phải, sang phải một chút.."
Mấy phút?
Rất đơn giản?
"Đằng trước, phía trên tai, đừng dừng lại, vò thêm một chút nữa, thật thoải mái"
Lệ Bắc Hàn nhìn đống chai lọ trước mắt, chỉ là gội một cái đầu mà đến cần nhiều loại sản phẩm dành cho tóc đến như vậy sao? Phụ nữ thật phiền phức! Nhưng anh vẫn làm theo yêu cầu của Kỷ Noãn Noãn.
Cô thỏa mãn nhắm đôi mắt lại, nếu mà có thể nằm mãi để Bắc Bắc thường xuyên để gội đầu thì tốt biết bao. Thật là một loại sung sướng nói không nên lời mà! Cô thật không muốn cho anh dừng lại.
Lực tay của Lệ Bắc Hàn vừa phải, rất sợ mình quá mạnh tay. Nhìn dáng vẻ hưởng thụ của cô, tay anh cũng thả lỏng hơn, động tác càng ngày càng thuần thục.
Gội xong, Lệ Bắc Hàn sấy tóc giúp Kỷ Noãn Noãn.
Tóc của cô mềm mượt như một tấm lụa đen, sau khi thổi khô thì cứ bồng bềnh tuột xuống khỏi đầu ngón tay của anh. Vậy mà anh lại yêu loại cảm giác này, thậm chí anh yêu từng sợi tóc của cô đến không muốn rời tay.
Ngón tay anh luồn qua tóc của cô, chạm đến dây thần kinh nhạy cảm nhất của Kỷ Noãn Noãn. Cô không tự chủ được mà dựa gần vào anh hơn. Vậy mà anh lại gội đầu cho cô một cách dịu dàng đến vậy.
Lệ Bắc Hàn cảm thấy bên hông mình hơi nặng, lại bị Kỷ Noãn Noãn ôm lấy.
Khuôn mặt nhỏ của cô dán lên người anh, cọ cọ.
Cô biết thân thể của Lệ Bắc Hàn mãi mãi thành thật hơn trái tim anh! Nếu anh đã không muốn thừa nhận thì "ngủ" đến lúc anh nhận mới thôi cũng là loại biện pháp không tệ!
Tay của Kỷ Noãn Noãn lại đặt đến bên hông anh, ép sát cơ thể vào anh hơn chút nữa.
Một cơn đau đớn kịch liệt kéo tới khiến Lệ Bắc Hàn đẩy mạnh Kỷ Noãn Noãn ra.
Kỷ Noãn Noãn lập tức đứng lên rồi nhào vào trong ngực anh, cô không tin anh thực sự có thể cự tuyệt mình đến cùng!
Giờ phút này Lệ Bắc Hàn phải chịu đựng một cơn đau đớn kịch liệt khó ai có thể chịu được, hiệu quả của thuốc này cũng chính là vào lúc đau đớn này, có thể làm cho anh bình tĩnh lại! Ngôn Cẩn Trần đây là tác dụng phụ của thuốc này. Bình thường sẽ không xảy ra tình trạng này, cơn đau cũng sẽ không duy trì mãi, sau đó sẽ giảm đau dần dần.
Anh bị tác dụng phụ mạnh như vậy cũng chỉ chứng minh một điều rằng năng lực tự kiềm chế của anh quá tệ rồi!
Lệ Bắc Hàn đẩy Kỷ Noãn Noãn ra "Lúc tắm cẩn thận một chút, đừng để dính nước"
Kỷ Noãn Noãn nhìn bóng lưng xoay người rời đi của Lệ Bắc Hàn thì trong lòng thất vọng tràn trề! Cũng đã sống chung với nhau rồi mà anh còn muốn thủ thân như ngọc vậy sao? Từ khi nào khả năng tự chủ của anh lại trở nên lợi hại như vậy chứ?
Lần trước cô thất bại trong vòng một phút, lần này vậy mà anh vẫn có thể bình tĩnh đến như vậy sao?
Kỷ Noãn Noãn nhìn vào gương, nghi ngờ sức quyến rũ của mình giảm xuống một cách nghiêm trọng.