Kỷ Noãn Noãn vùng vẫy, bò sang phía cửa xe bên kia. Cửa xe đã bị khóa, mở không được.
"Lái đi!" Lệ Bắc Hàn lạnh giọng ra lệnh.
Trình Cửu nhanh chóng khởi động xe lái về phía trước.
Bạch Cẩm cầm hai chiếc vali đứng nguyên tại chỗ, bị bỏ rơi không biết phải làm sao.
Hạ Nhất Luân nhìn Bạch Cẩm cô đơn có một mình, trong lòng dâng lên ý muốn bảo vệ, đi về phía Bạch Cẩm: "Bạch tiểu thư, tôi đưa cô về một đoạn nhé?"
Tôn Mông nhìn Hạ Nhất Luân tỏ ý tốt với Bạch Cẩm, xem chút tức chết!
Bạch Cẩm đánh giá Hạ Nhất Luân một lượt, trực tiếp từ chối: "Không cần đâu, tôi gọi xe." Kéo theo 2 vali hành lý đi về hướng trạm đón taxi.
Hạ Nhất Luân thật muốn lấy gương soi chính mình, anh nhìn không đàng hoàng như vậy sao?
* * *
Sau trận giằng co vừa rồi, Kỷ Noãn Noãn lại càng yếu ớt hơn, bất lực tựa vào một góc xe, sắc mặt lại trắng bệch thêm vài phần. Xem ra cô vẫn còn đang giận dỗi.
Trong đầu Lệ Bắc Hàn bây giờ đã không còn bất kì kế hoạch diễn nào trước mặt cô nữa! Cô ốm rồi, vì vậy anh hoảng loạn rồi!
"Mới có một ngày sao lại giày vò bản thân mình thành thế này rồi?" Trong hoạt động tối qua cô vẫn rất tốt.
"Anh với Tôn Mông là quan hệ gì?" Kỷ Noãn Noãn không trả lời mà trực tiếp chất vấn anh.
Trong lòng Lệ Bắc Hàn đã chuẩn bị hết tất cả những lời nói từ trước rồi. Nhưng nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, lời đều bị nghẹn ở cổ họng, không thốt ra được.
Đột nhiên Kỷ Noãn Noãn không còn bài xích như lúc nãy nữa, trực tiếp bổ vào lòng anh!
Cơ thể mềm mại, chạm vào nơi mềm mại nhất trong tim anh! Lệ Bắc Hàn nắm chặt hai tay, khắc chế, chịu đựng.
"Bắc Bắc, cho em một chút thời gian được không? Chúng ta thử tiếp xúc với nhau. Nếu như, sau thời gian này anh vẫn không thích em, em tuyệt đối sẽ không bám lấy anh nữa! Được không?"
Con tim Lệ Bắc Hàn đang điên cuồng vùng vẫy trong cuồng phong bão táp!
Kỷ Noãn Noãn lập tức ôm chặt hơn một chút nữa: "Có được hay không mà?"
Mãi lâu sau Lệ Bắc Hàn mới tìm được giọng nói của mình: "Em cần bao nhiêu thời gian?"
"Ba tháng, không không không! Nửa năm! Hay là một năm đi?" Kỷ Noãn Noãn hận mình không thể nói, một đời!
Lệ Bắc Hàn cúi đầu, nhìn đôi mắt long lanh xinh đẹp của cô: "Ba tháng."
"Không, nửa năm! Chỉ cần nửa năm, được không, được không, được không.."
"Được!" Anh ngắt câu hỏi cô không ngừng lặp đi lặp lại.
"Nửa năm này, anh là của em!" Kỷ Noãn Noãn ôm mặt của anh, hôn lên trán anh một cái!
Lệ Bắc Hàn nhìn cô, chỉ thấy được ý cười trên môi cô ngày một nhiều, mặt mày đều tươi tắn, cô thật sự vui vẻ như vậy sao?
Đành để anh thoải mái nửa năm này đi! Đây chính là lựa chọn điên cuồn nhất đời này của anh!
Anh dời ánh mắt mình sang một bên, không tiếp tục nhìn gương mặt nhỏ rạng rỡ động lòng của Kỷ Noãn Noãn nữa, anh bắt đầu hoài nghi thuốc mà Ngôn Cẩn Trần cho anh, rốt cuộc có tác dụng gì không vậy!
Kỷ Noãn Noãn bây giờ hoàn toàn không chú ý thấy phản ứng cơ thể của Lệ Bắc hàn, vì sự đồng ý của anh mà vui mừng không ngớt.
"Vậy em có thể đưa ra điều kiện rồi!" Cô ngồi thẳng dậy, trịnh trọng nó.
Còn có điều kiện? Lệ Bắc Hàn nghĩ người ra điều kiện không nên là anh sao?
"Em vẫn cứ muốn biết quan hệ giữa anh và Tô Mông."
"Quan hệ giữa chủ và người làm thuê." Lệ Bắc Hàn trực tiếp nói với cô.
Kỷ Noãn Noãn nghe được câu trả lời này lại bổ vào lòng Lệ Bắc Hàn!
"Thời gian nửa năm này, anh không được phép tiếp xúc với bất kì người khác giới nào!"
"Được." Lệ Bắc Hàn gật đầu đồng ý, khẽ đẩy người cô ra, "Còn yêu cầu gì nữa không?"
"Tạm thời không có, lúc nào nghĩ ra thì sẽ nói." Kỷ Noãn Noãn lại tựa vào anh.
"Em bây giờ cảm thấy thế nào?" Lệ Bắc Hàn một lần nữa đẩy cô ra.
"Tâm trạng tốt thì cái gì cũng tốt! Em lúc nãy chỉ là say máy bay mà thôi! Còn nữa, nguyên nhân chủ yếu là bị cái cô Tôn Mông mà chỉ là quan hệ chủ và người làm thuê với anh mà lại bày ra vẻ như là bà Lệ chọc tức đó!"
Cô không quên kể tội một lần nữa!
"Tôi biết rồi." Lệ Bắc Hàn nhẹ giọng trả lời.
Biết cái gì rồi? Kỷ Noãn Noãn nghe không hiểu câu này của Lệ Bắc Hàn, nhưng mà điều này không quan trọng! Lại đưa tay lên bá cổ Lệ Bắc Hàn: "Bắc Bắc, em không muốn đi bệnh viện, em đói rồi."
"Thật sự không cần đi bệnh viện?" Lệ Bắc Hàn thấy sắc mặt cô vẫn còn tái nhợt.
"Thật không sao, chỉ cần ăn một bữa là em liền có thể tràn đầy sức sống lại rồi!"
"Vẫn ăn ở địa điểm lần trước sao?" Lệ Bắc Hàn nhẹ giọng hỏi
"Vâng!" Kỷ Noãn Noãn lập tức trả lời.
* * *
"Ninh tổng, xin chào, chúng tôi là câu lạc bộ Hoan Hằng, bây giờ chúng tôi tặng anh một thẻ hội viên bạch kim cao cấp!"
"Cạch!" Ninh Dật trực tiếp vứt điện thoại lên bàn!
Từ sau đêm hôm đó, anh ta không biết đã nhận bao nhiêu cuộc điện thoại như thế này!
"Tìm được thằng đó chưa?"
"Báo cáo Ninh tổng, vẫn chưa tìm được."
"Phế vật, đều là phế vật!" Ninh Dật đứng dậy, mở nút áo ở trên cùng ra, anh ta vẫn không thể nuốt được cục tức này, dứt khoát tháo luôn cà vạt ra, đập mạnh xuống bàn!
Hôm đó việc phát sinh quá đột ngột, sua khi anh bị mời ra khỏi hội trường hoạt động thì người kia cũng nhân cơ hội trốn mất! Lúc đó bên cạnh Ninh Dật cũng chỉ có một tài xế, không có cách nào khống chế được tên kia!
Anh ta luôn suy nghĩ, tên đó rốt cuộc là do ai sắp xếp!
Việc anh ta xuất hiện ở trung tâm hoạt động cũng chỉ có một mình Tôn Mông biết, cũng đều là do cô ta sắp xếp cả! Bây giờ nghĩ lại, Tôn Mông là người khả nghi nhất!
"Tông Mông là nghệ sĩ của công ty nào?"
"Ninh tổng, Tôn Mông là người của Tinh Thước!"
Ninh Dật lại một lần nữa bực bội! Anh ta sao không nghĩ tới việc Tôn Mông là người của Lệ Bắc Hàn chứ!
Lại là tên súc sinh Lệ Bắc Hàn kia!
"Lập tức tổ chức tiệc chiêu đãi ký giả! Mặt khác treo thưởng một trăm vạn, người có thể cung cấp manh mối về thằng đàn ông kia thưởng hai mươi vạn! Có thể thành công tìm được người thưởng một trăm vạn!"
"Vâng!"
Ăn cơm xong, Kỷ Noãn Noãn khoác tay Lệ Bắc Hàn ra khỏi khách sạn. Màn hình lớn đối diện có hình ảnh của Ninh Dật.
Ninh Dật thành công bá chiếm vị trí đầu bản giới giải trí. Thật không biết nên vui hay nên lo, độ bùng nổ này chính là trình độ mà biết bao tin giật gân của minh tinh cũng không đạt được!
"Không biết tiểu ca ca trời ban đó ở đâu chui ra, nếu mà có thể tìm được cậu ta, em thật sự muốn cảm ơn cậu ta, giúp em một việc lớn như vậy." Kỷ Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Lệ Bắc Hàn.
Chỉ thấy anh không có phản ứng gì.
Chẳng lẽ chuyện này không liên quan gì đến anh?
Cô còn nghĩ là do anh sắp xếp nữa.
Đột nhiên, màn hình lớn còn xuất hiện một hình ảnh khác.
"Tổng giám đôc tập đoàn Ninh Thị - Ninh Dật chính là vì việc" công khai giới tính "ở thành Phượng Hoàng mở cuộc họp báo, bây giờ tôi đang ở chính hiện trường cuộc chiêu đãi ký giả này."
Ninh Dật mà nghe được màn giới thiệu này chắc chắn tức hộc máu!
Đệch! Sao lại thành ra "công khai giới tính" chứ!
Lệ Bắc Hàn kéo Kỷ Noãn Noãn đang hưng phấn xem màn hình lớn đi về phía xe đang đợi.
Kỷ Noãn Noãn ngồi trên xe, lại nhìn tivi trên tòa nhà đối diện xem.
"Có cái gì đẹp đâu?"
"Anh ta có cái gì đẹp đâu, không đẹp bằng một phần vạn Bắc Bắc của em nữa!"
Lệ Bắc Hàn: "..."
Nhưng mà chuyện này có thể tẩy trắng nhưng cái khác thì chưa chắc đâu! Kỷ Noãn Noãn đã sớm biết Ninh Dật sẽ mở cuộc chiêu đãi ký giả, nếu đã quyết định dồn Ninh Dật vào đường cùng, cô dĩ nhiên cũng đã sớm chuẩn bị.
"Đưa em về nhà hay là đến bệnh viện?"
"Em muốn về nhà anh!" Kỷ Noãn Noãn lập tức ôm lấy cánh tay anh: "Chúng ta từ hôm nay bắt đầu sống chung đi được không?"