Lệ Tiên Sinh, Yêu Khó Kiểm Soát!

Chương 13: Lão đại độc thân là do thực lực, không có gì sai!




Khóe mắt của Kỷ Noãn Noãn ướm ra vài giọt nước mắt óng ánh, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh!

Anh vừa phản kích, cô liền biến thành con mồi nhỏ đáng thương!

Lệ Bắc Hàn dường như cảm thấy món khai vị ngọt ngào này vẫn chưa đủ, ôm Kỷ Noãn Noãn lên đi đến ghế sofa để nghỉ ngơi bên cạnh, sẵn sàng cho bữa chính!

"Lệ Bắc Hàn! Dừng lại!" Kỷ Noãn Noãn sợ hãi đưa tay lên chặn trước ngực anh, hỏi anh: "Anh đến việc xuống phòng khách sạn cũng không chờ được nữa sao?"

Lệ Bắc Hàn đột nhiên tìm lại được một chút lý trí.

Vậy mới phát hiện, hành vi vừa rồi của mình, hoang đường đến nhường nào!

Kỷ Noãn Noãn đẩy anh ra, đứng dậy bước sang một bên, kéo váy bị anh lật lên, xem nữa bị anh lột luôn!

Cô chẳng qua, chỉ muốn giáo huấn anh một chút, cũng chỉ là thăm dò một chút! Phản ứng của anh còn nhanh hơn so với suy nghĩ của cô, trong một phút đã chống đỡ không nổi!

Còn dám ngang ngược trước mặt cô! Dũng khí ở đâu chui ra vậy!

Áo quần của Lệ Bắc Hàn sớm đã bị Kỷ Noãn Noãn làm loạn cả, nhìn rất nhếch nhác! Qua cơn kinh ngạc, là một loại cảm giác bất lực!

Giữa hai người, càng tạo nên một không khí ám muội khó nói.

Kỷ Noãn Noãn lộ ra một tia cười đắc ý, đi tới nâng cằm Lệ Bắc Hàn lên.

Lệ Bắc Hàn hoàn toàn không nắm bắt được, một giây sau cô sẽ làm những gì!

"Lệ Bắc Hàn, em là thật lòng thích anh" ngón tay của cô từ từ lướt xuống, lướt ngang qua yết hầu của anh, lướt qua khuôn ngực vững chãi của anh, hất tà áo sơ mi trắng có chút nhàu nhĩ của anh, dừng lại ngay vị trí tim của anh.

"Em muốn bước vào tim anh, chiếm giữ vị trí quan trọng nhất trong tim anh! Vị trí mà không một ai có thể thay thế được!"

Lệ Bắc Hàn bắt lấy ngón tay của cô, hất tay cô ra. Nhịp tim của anh, đã loạn đến nỗi không thể khống chế được nữa! Nhưng nhìn bên ngoài thì có vẻ bình tĩnh sửa soạn áo quần, gài lại từng nút từng nút áo vừa bị Kỷ Noãn Noãn mở ra, cho đến nút áo cuối cùng!

"Em có thể thử!" Thanh âm của anh đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.

"Phản ứng lúc nãy của anh, vẫn chưa đủ chứng minh điều gì sao?" Kỷ Noãn Noãn cao ngạo hất cằm, đắc ý.

"Tôi là một người đàn ông bình thường, thể hiện phản ứng bình thường, không phụ thuộc vào việc, đối phương là em, hay là người phụ nữ khác. Nếu như em không từ chối, tôi cũng không phiền, tiếp tục!"

"Tiếp tục? Ăn xong rồi lại không nhận! Tôi vẫn chưa rẻ mạt tới mức đó!" Kỷ Noãn Noãn giận dỗi.

Bên ngoài, vang lên tiếng gõ cửa.

Nhân viên phục vụ đẩy cửa đi vào, "Lệ tiên sinh, có thể mang thức ăn vào được chưa ạ?"

Lệ Bắc Hàn nhìn Kỷ Noãn Noãn. Khẽ nói, "Được rồi."

"Vâng ạ, mời hai vị đợi một lát."

Nhân viên phục vụ vừa rời đi, Lệ Bắc Hàn đứng dậy, cầm áo vest lên, "Em từ từ dùng bữa."

"Anh đứng lại cho tôi!" Kỷ Noãn Noãn giơ ngón tay trắng nõn về phía trước! Khí khái lên cao ba trượng!

"Lệ Bắc Hàn, anh chuẩn bị bỏ lại tôi một mình ở đây sao? Đây gọi là kiểu mời ăn tối gì vậy? Anh có một chút phong độ đi có được không?"

"Xin lỗi, tôi hiện tại, không có một chút hứng thú dùng bữa nào cả. Nếu em muốn phong độ, tôi nghĩ em tìm sai người rồi!"

Kỷ Noãn Noãn lười cãi cuồng với anh!

"Vì vậy, anh nhếch nhách hoang mang chạy trốn như vậy, là vì sợ phải tiếp tục đối diện với em sao?"

Kỷ Noãn Noãn nâng ly nước lên ưu nhã uống. Một trận dây dưa lúc nãy làm cổ họng cô khô khốc!

Đây là kế khích tướng của cô, Lệ Bắc Hàn vừa nhìn đã biết.

Nhưng, cô cũng đã thành công khích bác đến anh!

Trên đời này, còn có việc mà Lệ Bắc Hàn anh sợ sao? Nếu anh đi rồi, dường như chứng thực lời cô nói.

"Hôm nay nếu anh rời đi, chính là đại diện cho việc anh thích em! Chỉ là không dám thừa nhận mà thôi!" Kỷ Noãn Noãn ngửa cổ nhìn Lệ Bức Hàn, sớm đã không còn vẻ tức giận lúc nãy. Gương mặt xinh đẹp mang một nụ cười, đẹp đẽ, kiều mị.

Xem ra, cô đã bình tĩnh sau sự việc vừa rồi.

Nhưng, Lệ Bắc Hàn thì chưa! Bị cô chọc trúng điểm yếu, anh xoay người lại, ngồi xuống.

Nụ cười của Kỷ Noãn Noãn càng rực rỡ hơn, "Anh không đi, nghĩa là anh không nỡ để em lại đây một mình!"

Ngực của Lệ Bắc Hàn đau! Vì sao, bị cô nắm trong lòng bàn tay vậy!

Kỷ Noãn Noãn chống cằm, một tay ôm mặt, một tay đắc ý gõ lên bàn, thưởng thức vẻ lạnh lùng miễn cưỡng chống đỡ của Lệ Bắc Hàn! Đột nhiên cảm thấy anh có vài phần, dễ thương!

Lệ Bắc Hàn bị cô nhìn đến dựng tóc gáy, da đầu siết chặt!

Bên ngoài, lại vang lên tiếng gõ cửa lịch sự, vài nhân viên phục vụ mang thức ăn vào bày lên.

"Hai vị, mời dùng."

"Cảm ơn." Kỷ Noãn Noãn ngọt ngào cảm ơn.

"Không có gì ạ." Nhân viên phục vụ từng người từng người rời đi, không khí trong phòng chốc lát lại trở nên tràn đầy ngượng ngập.

Cả ngày Kỷ Noãn Noãn chưa được ăn đàng hoàng, đói sắp chịu không nổi rồi, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn ngon trước mặt, sự thèm ăn dâng lên, ngước mặt nhìn Lệ Bắc Hàn: "Em ăn trước đây!"

Lệ Bắc Hàn lấy bình rượu ở bên, rót một ly, uống một mình.

"Em cũng muốn!" Kỷ Noãn Noãn lập tức đưa ly của mình sang.

"Em không thể uống rượu."

"Vâng, Bắc Bắc." Kỷ Noãn Noãn ngoan ngoãn, "Có thể rót cho em một ly nước lọc không?"

Lệ Bắc Hàn đứng dậy, rót một ly nước, đưa đến trước mặt cô.

Kỷ Noãn Noãn cầm lên uống một ngụm, đột nhiên bị sặc!

Lệ Bắc Hàn dường như phản ứng có điều kiện cầm lấy ly trong tay cô còn tay kia thì vỗ vỗ trên lưng cô.

Kỷ Noãn Noãn ho mấy tiếng, ôm ngực từ từ lấy lại hơi thở, khóe mắt ướm vài giọt lệ dựa vào lòng Lệ Bắc Hàn.

"Uống vội như vậy làm gì? Có ai giành với em đâu!"

"Em đói! Chỉ mới ăn bữa sáng. Đến giờ vẫn chưa được ăn gì cả."

"Vì sao không ăn cơm trưa?"

"Ở nhà chọn áo quần, trang điểm, thật là xinh đẹp để hẹn hò với anh."

Lệ Bắc Hàn có chút đau đầu! Cô đúng là..

Đột nhiên phát hiện, hai người lại đang ôm lấy nhau, tay anh vẫn còn đang vỗ nhẹ lên lưng cô, giống như có một luồng điện kích thích, anh giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, về lại chỗ ngồi của mình.

Kỷ Noãn Noãn lén cười, tiếp tục ăn!

Lệ Bắc Hàn lại rót thêm một ly rượu nữa, ngửa cổ uống sạch!

Rất lâu rồi chẳng còn cảm giác thèm rượu như lúc này!

Trình Cửu đợi ở ngoài khách sạn, lâu lâu lại nhìn đồng hồ trên tay mình.

Bữa cơm này của lão đại và Kỷ tiểu thư ăn thật là lâu nha! Đã ba tiếng trôi qua rồi!

Kỷ tiểu thư không sợ lão đại sao?

Bái phục bái phục nha!

Đột nhiên, Trình Cửu nhìn thấy hai người từ khách sạn đi ra, lập tức xuống xe đón.

"Lệ tổng, Kỷ tiểu thư."

Mùi rượu thật nồng! Lão đại uống nhiều rượu quá! Trình Cửu nhìn Lệ Bắc Hàn, trong lòng thầm mẩm: Lão đại uống nhiều rượu như vậy là đang vui hay đang không vui vậy?

"Đưa Kỷ tiểu thư về nhà trước." Lệ Bắc Hàn phân phó.

Kỷ Noãn Noãn kéo kéo tay áo Lệ Bắc Hàn, "Bắc Bắc, anh xác định, muốn đưa em về nhà sao?"

Ôi trời! Ám thị này của Kỷ tiểu thư, còn có thể rõ ràng hơn chút nữa sao? Trình Cửu trong lòng kính cẩn cúi người bái Kỷ Noãn Noãn một bái!

"Em muốn tự bắt xe về sao?" Lệ Bắc Hàn hỏi lại

Trình Cửu: Lão đại độc thân là do thực lực, không có gì sai!