Chuyện phát sinh giữa Lệ Bắc Hàn và Kỷ Noãn Noãn vào đêm tiệc đính hôn của hai nhà Ninh Kỷ phải nói là toàn thành đều biết!
Kỷ Noãn Noãn đơn phương hủy bỏ hôn ước, hơn nữa lại còn là sau khi đã cắm sừng Ninh Dật, nỗi nhục này người của Ninh gia có làm sao cũng không nuốt xuống được!
Người Ninh gia nhìn thấy Kỷ Noãn Noãn cùng Lệ Bắc Hàn xuất hiện trước truyền thông, xem dáng vẻ ăn nói không biết nhục lúc đó gần như muốn nổ tung rồi! Hận không thể bổ nhào đến Kỷ gia, tìm Kỷ lão gia đòi một cách giải quyết!
Vẫn là Ninh Dật đã nén chuyện này xuống, anh không muốn bất kì ai phá vỡ kế hoạch của mình.
Ninh Dật nói với nhà họ Ninh, Kỷ Noãn Noãn là người bị hại, trong đó có một vài hiểu lầm. Chuyện giữa anh và Kỷ Noãn Noãn là chuyện của hai người, để hai người bọn họ tự giải quyết, không muốn bất kì ai của Ninh gia xen tay vào!
Bây giờ hay rồi! Kỷ Noãn Noãn một chút cũng không biết liêm sỉ, lại cùng Lệ Bắc Hàn ở chung một chỗ rồi!
"Anh cô với tôi thì có quan hệ gì? Tôi vì sao phải cư xử đúng đắn với anh cô?" Kỷ Noãn Noãn cười trả lời.
"Chị!" Ninh Tư Đồng nghẹn họng nói không ra lời.
Kỷ Noãn Noãn sao giống như biến thành một người khác vậy, lại đối xử với bọn họ bằng thái độ như vậy!
"Tôi đã hủy hôn với Ninh Dật rồi, tôi làm gì cùng ai là tự do của tôi. Hay là, mấy người nghĩ cần thiết phải mở thêm một cuộc họp báo để làm rõ vấn đề này?" Kỷ Noãn Noãn vừa cười vừa hỏi lại.
"Không biết xấu hổi, cô đúng là một con đàn bà lẳng lơ!" Ninh Tư Kỷ chửi.
"Đúng vậy, Ninh Dật đối với cô tốt như vậy, cô lại làm ra loại chuyện như vậy, ở chung với ai không được, lại nhất thiết ở chung với.." một người thân thích nào đó cũng gia nhập đội ngũ chỉ trích. Nhưng, ba chữ Lệ Bắc Hàn, còn mắc ngay cuống họng không làm sao thốt ra được.
"Chuyện đến nước này, Ninh Dật còn bảo vệ cô, suy nghĩ cho cô, nói cô là người bị hại! Kỷ Noãn Noãn cô không thấy làm như vậy rất quá đáng sao?"
Dẫn dắt vấn đề luôn là sở trường của Ninh gia! Hôm nay Kỷ Noãn Noãn lại một lần nữa được lĩnh giáo rồi.
"Con tiện nhân này, cô ta căn bản không xứng với anh của con! Nếu cô ta thật sự gả vào Ninh Gia rồi, chắc đem mặt mũi của Ninh gia mài sạch mất!"
"Mặt mũi của Ninh gia các người cần tôi đến mài sạch sao? Người nào người nấy chanh chua đanh đá, tự bản thân mấy người đã đem mặt mũi mình mài sạch rồi!" Kỷ Noãn Noãn phản biện.
Kiếp trước, cô làm việc gì cũng phải xem sắc mặt của người nhà họ Ninh, từ một thiên kim hào tộc trở thành một con osin không công, là cô không coi trọng chính mình! Kiếp này, người nhà họ Ninh trong mắt cô chẳng là cái thá gì cả!
Hình như, Lệ Bắc Hàn cũng là người nhà họ Ninh nha! Nhưng, anh một chút cũng không cần cái thân phận này thì phải?
"Cô còn có mặt mũi nói chúng tôi?" Ninh Tư Kỳ nắm chặt tay, cô sợ chính mình nhịn không được tát cho Kỷ Noãn Noãn một bạt tai!
"Là trưởng bối, tôi giáo huấn cô vài câu là vinh hạnh của cô! Mẹ cô không dạy cô cái gì là lễ nghi đạo đức, thì tôi cũng không phiền mà dạy cho cô một bài!"
Đột nhiên được nhắc đến tên, Chử Li Cầm xém chút nữa thì bị nước miếng của chính mình làm nghẹn chết!
"Noãn Noãn, cô nói như vậy là có chút quá đáng rồi đó!" Bà ấy ngữ điệu giáo huấn người khác, nói lại.
"Li Cầm, tôi vẫn chưa nói đến chị! Chị giáo dục con cái quá chi là thất bại." Kỷ Noãn Noãn thâm ý sâu xa, nói với Chử Li Cầm.
Chử Li Cầm chút nữa là phụt một ngụm máu!
Vài này trước, trong lễ đính hôn, Kỷ Noãn Noãn còn cung kính gọi bà một tiếng "Mẹ"!
Cách xưng hô này, thành công khiến người nhà họ Ninh thay đổi sắc mặt! Có chút theo không kịp kịch của Kỷ Noãn Noãn, từng người từng người ngây ngốc tại trận.
"Tôi hôm nay phải thay mặt anh tôi, giáo huấn giáo huấn cô con tiện nhân này!" Ninh Tư Kỳ tiến lên trước một bước, giơ tay lên tát về phía Kỷ Noãn Noãn!
Kỷ Noãn Noãn đang chuẩn bị giơ tay lên đỡ, đột nhiên có một thân ảnh đứng chắn trước mặt cô, nắm lấy cổ tay của Ninh Tư Kỳ.
Sắc mặt của Ninh Tư Kỳ vô cùng đau khổ! Cổ tay của cô sắp bị bẻ gãy rồi!
Nếu dùng ngôn từ của Kiều Diệm mà nói thì những nơi Lệ Bắc Hàn đi qua, nhiệt độ giảm mạnh, không khí liền kết một tầng sương, hít một hơi thôi là đã thấy lạnh, lạnh tận xương tủy!
Đó là lúc Lệ Bắc Hàn bình thường.
Lúc Lệ Bắc Hàn tức giận, thì đó chính là trong vòng bán kính một trăm mét, hoa cỏ không thể mọc!
Rất hiển nhiên, tâm tình bây giờ của Lệ Bắc Hàn không tốt!
Thân thích của Ninh gia ai nấy đều im như thóc.
Kỷ Noãn Noãn thuận thế nép sau lưng Lệ Bắc Hàn, bộ dạng nhỏ bé yếu đuối đáng thương, thảm thiết nói: "Bắc Bắc, cô ta muốn đánh em! Nếu không phải anh kịp thời ngăn chặn, thì gương mặt nhỏ xinh đẹp này của em bị đánh tàn mất rồi!"
Người nhà họ Ninh lại một phen ngây ngốc!
Lệ Bắc Hàn dùng thêm một chút lực, "Rắc!" một tiếng vang lên.
Mọi người nghe thanh âm này, chỉ cảm thấy chân răng chua chát, lông tơ dựng ngược!
Không phải là xương tay của Ninh Tư Kỳ bị bẻ gãy rồi đấy chứ?
Mặt mũi Ninh Tư Kỳ trắng như tờ giấy, đau như tay bị người ta chặt gãy vậy! Nước mắt thi nhau rơi xuống!
"Lệ Bắc Hàn! Buông tay!" Chử Li Cầm tức giận nói.
Lúc đối diện với ánh mắt của Lệ Bắc Hàn, bà ta vô thức rụt người lại một chút, nhưng vì con gái còn đang ở trong tay của Lệ Bắc Hàn nên cũng cứng rắn giận dữ nhìn lại Lệ Bắc Hàn.
Kỷ Noãn Noãn ôm cánh tay Lệ Bắc Hàn, nhỏ nhẹ khuyên: "Bắc Bắc, trẻ con không hiểu chuyện."
Vào ngay lúc mà mọi người nghĩ rằng Kỷ Noãn Noãn còn có chút lương tâm.
Thì chỉ nghe thanh âm của cô lại một lần nữa vang lên, "Trẻ con không hiểu chuyện như vậy, bình thường, đáng một trận cho nhớ đời!"
"Kỷ Noãn Noãn, cô! Tay của tôi, tay của tôi sắp gãy rồi!" Ninh Tư Kỳ càng khóc dữ dội.
Lệ Bắc Hàn buông tay Ninh Tư Kỳ ra, Ninh Tư Kỳ vừa được thả ra, sợ sệt chạy về sau lưng Chử Li Cầm. Chỉ sợ bị Lệ Bắc Hàn đánh một trận!
Kỷ Noãn Noãn thấy thái độ của người nhà họ Ninh, nhịn không được cười đắc ý, quá đã!
"Lệ Bắc Hàn, cậu thật sự muốn cướp người phụ nữ của cháu ruột mình sao? Cậu muốn kiểu phụ nữ nào không có?" Chử Li Cầm nghĩ tới cảnh sau này Kỷ Noãn Noãn gả cho Lệ Bắc Hàn, đồng vai vế với bà, máu liền dồn lên não!
Cướp? Tâm tình Kỷ Noãn Noãn đột nhiên tốt lên. Chữ này dùng rất tốt! Rất chuẩn!
"Kiểu phụ nữ như tôi anh ta không có!" Kỷ Noãn Noãn tiếp lời một câu.
Chử Li Cầm giận đến ngạt thở!
Thấy qua người không biết xấu hổ nhưng không biết xấu hổ đến trình độ này thì chưa bao giờ thấy qua!
Lệ Bắc Hàn kéo người phụ nữ nhỏ tự luyến đi về phía trước. Không muốn lãng phí một giây phút nào trên người những kẻ không liên quan.
Kỷ Noãn Noãn tranh cơ hội ôm lấy cánh tay của anh, cơ thể dường như là dính cả vào người anh.
Hai người cùng nhau rời đi, để lại sau lưng người nhà họ Ninh một trận nhốn nháo.
"Kỳ Kỳ, tay của con!"
"Mẹ, tay của con có phải gãy rồi không! Đau quá!" Ninh Tư Kỳ than khóc.
"Lập tức đi bệnh viện!"
* * *..
Hai người vừa bước vào thang máy, Lệ Bắc Hàn lập tức kéo dài khoảng cách với Kỷ Noãn Noãn.
Kỷ Noãn Noãn giơ tay lên, lại một lần nữa dồn Lệ Bắc Hàn vào góc tường!
Hơi thở thơm thơm âm ấm, quyện lấy tim anh, giống như một xúc tu vậy len lỏi vào tim anh, quấn chặt lấy tim anh. Mặc cho anh tranh đấu, mặc cho anh hoảng loạn, cô chính là kiêu ngạo mà tồn tại như vậy!
Đây là khí tức chỉ mình cô mới có, loại khí tức có thể làm anh điên cuồng! Phản ứng của cơ thể, dường như lại càng mất khống chế.
Anh vậy mà lại muốn, ngay bây giờ, ngay trong thang máy này, đem cô "làm" luôn!