Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!

Chương 94: Mục đích giống nhau




Mạc Thanh Yên trở về phòng của mình, mở mật thất ra. Bên trong có đầy đủ thiết bị, thiết bị nghe trộm, máy bay không người lái, các loại súng đủ hình dạng. Cô cầm cây Desert Eagle lên, nhẹ nhàng xinh xắn, một cây dao găm chém sắt như bùn.

Sau đó cô thay một thân đồ đen bằng da. Tóc buộc kiểu đuôi ngựa, đeo mắt kính hồng ngoại lên.

Đi xe mà cha nuôi đã chuẩn bị cho cô, rồi đến núi Ưng Đầu. Nơi này có một căn cứ bí mật, chính là nơi dùng để nghiên cứu vũ khí kiểu mới. Quân đội có người muốn, người trong nghề cũng muốn.

Nhưng giá bán ra quá cao, nói đơn giản chính là giá trên trời nên đều chọc giận mọi người. Cuối cùng không có người nào mua, nhưng lại có người đến trộm.

Cô dừng xe ở vị trí chỉ định, sau đó mở đồng hồ đeo tay của mình. Mặt trên có bản đồ, cô dựa vào chỉ thị bên trên, tìm kiếm hướng trung tâm căn cứ.

Cô khéo léo né tránh tất cả thiết bị kiểm tra, tiến vào trung tâm căn cứ. Trên đường đều có người đi tuần tra, hơn nữa số người rất nhiều, súng của những người đó đều là loại tiên tiến nhất.

Mạc Thanh Yên nấp ở chỗ tối. Lần lượt tránh khỏi, đi vào phòng trong sâu nhất.

Ông cụ để cô đến, chính là vì bản lĩnh giải khóa, mở khóa của cô là mạnh nhất. Ở sinh môn, năm người anh em bọn họ đều có sở trường riêng. Mà cô nhỏ tuổi nhất thì thành thạo cái này.

Hơn nữa cô tai thính mắt tinh, năng lực kiểm tra động rất lợi hại. Quan sát xung quanh, bất kỳ một đồ vật nhỏ nào cũng đều trốn không khỏi hai mắt của cô.

Cánh cửa cuối cùng, đã không có người tuần tra nữa. Cô biết, nơi này chắc chắn có hệ thống phòng trộm mạnh nhất. Nâng tay trái, mở hệ thống máy tính trên đồng hồ đeo tay lên bắt đầu liên tiếp.

Lúc cô sắp mở được lớp khóa khó khăn nhất, thì nghe thấy tiếng bước chân. Hơn nữa từ thanh âm nghe được, không phải là giầy của lính tuần tra mang. Hẳn là người có chung mục đích với cô, vẻ mặt của cô trầm một chút.

Nhìn thấy nhóm số liệu kia, chỉ còn lại vài giây là có thể mở ra, cô không muốn bỏ dở giữa chừng.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. "Tích" một tiếng, cửa đã mở ra.

Mạc Thanh Yên nhanh chóng lách người vào trong, tiếp theo một bóng đen xuất hiện. Dựa vào tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt lúc cửa đóng lại cũng lắc mạnh tiến vào.

Cô vừa cầm con chip đó lên, thì phát hiện có người đã tiến vào rồi. Tiếp đó hai người động thủ, Mạc Thanh Yên nắm chặt con chip trong tay, xuất đòn rất nhanh. Phản kích thật nhanh, nhưng đối phương lại là một người đàn ông có thân thủ cũng rất tốt.

Hai người không ai kém ai, người đàn ông mở miệng nói: "Đưa con chip cho tôi."

Mạc Thanh Yên nhìn con chip trong tay hừ lạnh một tiếng: "Anh đang nằm mơ à."

Vì thế hai người lại tiếp tục đánh nhau, đúng lúc này người trong căn cứ đã phát hiện có người lẻn vào liền kích hoạt các cạm bẫy đã thiết lập. Toàn bộ đất dưới mật thất đều bị nứt ra. Sau khi Mạc Thanh Yên bị người đàn ông đá một cước, liền trực tiếp bị rơi xuống.

Người đàn ông vừa thấy không ổn, rất nhanh liền rời khỏi, quay về thành phố. Hắn sợ hãi nhìn người đàn ông mang mặc nạ trước mặt, trên mặt hắn toàn là vẻ hoảng sợ.

Thiếu chủ, là tôi làm việc thất bại, xin người xử phạt.

Người đàn ông khoác chiếc áo khoác ngoài màu đen, mang mặt nạ ác quỷ dữ tợn, toàn thân trên dưới phát ra hơi thở rét lạnh.

Con ngươi trong mắt hắn rất tối "Vì sao lại thất bại?"

Người đàn ông cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hẳn.

Có một cô gái đã đến trước tôi một bước, có điều cô ta đã rơi vào trong bẫy rồi.

Cô gái?

Người đàn ông mang mặt nạ lạnh lùng nhắc lại, thanh âm cũng trầm xuống rất nhiều.

Đúng, một người con gái rất xinh đẹp, hơn nữa thân thủ cũng rất tốt. Người đàn ông nhanh chóng bổ sung.

Người bên cạnh mở ra tấm hình mà hai người đánh nhau đưa cho người mang mặc nạ xem. Con mắt hắn híp lại.

Như thế nào lại là cô?

Thiếu chủ, người nhận ra cô ta sao?

Người đàn ông mang mặt nạ phất tay, "Ngươi đi xuống chịu phạt đi."