Ba, chuyện này con nhất định sẽ làm thỏa đáng, để Tiểu Yên nở mày nở mặt xuất hiện trước mặt người khác.
Lúc nói lời này, ánh mắt của Bạch Mạn Cầm thơ thẩn hướng về một bên, trong lòng cô ta rõ ràng, sở dĩ phải tuyên truyền như vậy là vì cái gì?
Cô chính là muốn triệt để hủy hoại Mạc Thanh Yên, làm cho cụ từ nay về sau không gặp lại cô ta nữa, như vậy nhà họ Mạc mới có thể hoàn toàn thuộc về bọn họ.
Mạc Thanh Tuyết ngồi một bên, nhìn vẻ mặt của ông. Vì cái gì ông lại không thích mình, mà lại càng thích Mạc Thanh Yên. Vừa rồi vẻ mặt của ông rất hiền hòa, mà hiện tại, cả người đều trở nên uy nghiêm trở lại.
Làm cho người ta nhìn rồi đều không dám đến gần, vì thế mẹ đã kéo kéo cô, đánh mắt ra hiệu cho cô lui xuống.
Bạch Mạn Cầm mới đứng dậy: "Ba, người nghỉ ngơi đi, chúng con đi trước."
Mạc Thanh Tuyết kéo mẹ ra khỏi phòng sách. Sau đó Bạch Mạn Cầm bắt đầu mắng: "Cái lão già không chết này, chỉ cần là việc của con tiện nhân Mạc Thanh Yên kia, ông ta liền rất thoải mái đáp ứng. Khi nào để mẹ làm cho con bữa sinh nhật trang nhã một lần, lần này coi như là dính ánh sáng của con tiện nhân kia."
Mạc Thanh Tuyết kéo mẹ về phòng: "Mẹ, mẹ nói mau, có kế hoạch gì vậy?"
Cô rất hiếu kỳ, mẹ chắc chắn như vậy, có thể đem cổ đông trong tay Mạc Thanh Yên thu về tay sao?
Bạch Mạn Cầm cười một cách thần bí: "Tạm thời không nói cho con, đợi mẹ chuẩn bị xong rồi sẽ nói cho con biết."
Mạc Thanh Yên vừa lái xe vừa nghe, phát hiện Bạch Mạn Cầm không muốn nói ra. Vì thế tháo tai nghe xuống, bỏ vào bao. Không muốn nghe tiếng của Mạc Thanh Tuyết, có chức năng ghi âm, nên đợi tới trước tiệc sinh nhật một ngày lại nghe một thể.
Cô liếc mắt nhìn phần ghi chép cổ đông kia, ông nội thương cô như vậy, cô rất rõ ràng. Nhưng ông cũng đang thăm dò cô, xem cô có thể cướp được vị trí của chú Hai hay không. Không nhịn được thở ra giọng điệu thư thái, tạm thời không vội.
Chờ đến lúc cô thu thập tất cả bằng chứng, lại khiến cho vận rủi một nhà của Mạc Thanh Tuyết tới cũng chưa muộn.
Lúc này điện thoại của cô reo lên, là lão gia tự mình gọi cho cô, cô nhanh chóng bắt máy.
Cha nuôi, có chuyện gì vậy?
Từ trong tai nghe truyền đến giọng nam thuần hậu, vẫn như cũ bá khí mười phần. "Tiểu Yên, có nhiệm vụ cần con hoàn thành."
Mạc Thanh Yên lẳng lặng nghe máy, sau đó trả lời: Cha nuôi xin cứ yên tâm, Tiểu Yên nhất định hoàn thành nhiệm vụ."
Nhiệm vụ lần này không đơn giản, rất nhiều người muốn có được phần tài liệu này, cho nên con nhất định phải cẩn thận, hơn nữa nhất định phải giữ bí mật.
Con biết.
Mạc Thanh Yên mắt nhìn phía trước, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một tia kiên định. Người đàn ông này là người đã cho cô cuộc đời thứ hai, cho nên cô rất cảm kích, cũng nguyện ý vì ông ta mà làm bất cứ chuyện gì.
Buổi tối, Mạc Thanh Yên dỗ An Kỳ Lạp ngủ rồi. Sau đó ôm con bé giao cho chị Trần "Hôm nay em có chuyện, các chị không cần đợi em."
Để Tiểu Văn đi với em đi.
Chị Trần biết, tiểu thư khẳng định có chuyện, thân thủ Tiểu Văn cũng không tệ, để hắn đi theo cô bọn họ càng yên tâm.
Mạc Thanh Yên lắc đầu "Một mình em là được rồi."
Lúc này cửa phòng bọn trẻ bị người đẩy ra, Băng Khoái và Dương Quang đi ra. Từ lúc cô về đến nhà bọn nó liền biết cô có tâm sự. Cho nên vẫn chưa ngủ, nghe thấy cô và thím Trần nói chuyện, hai đứa liền biết cô lại muốn đi làm nhiệm vụ rồi.
Mẹ, đừng quá liều mạng. Băng Khoái lạnh lùng nói.
Dương Quang lại cười tà khí "Nhớ dùng đầu óc, mẹ, mẹ là giỏi nhất."
Mạc Thanh Yên khom người ôm lấy hai đứa con "Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đến trường."
Nhìn thấy bọn nó nghe lời hiểu chuyện quay vào phòng và đóng cửa cẩn thận, cô rất vui vẻ yên tâm.
Hai đứa nhỏ này thật sự không cần cô lo lắng.