Lệ Đình Tuyệt khẽ gật đầu với nhân viên, đưa cả Mạc Thanh Yên vào bên trong. Câu lạc bộ này cái gì cũng có, bắn cung, đua ngựa, bi-a.
Mạc Thanh Yên rất quen thuộc nơi này, vừa đi vừa chỉ chỉ về một hướng, "Ngựa của tôi cũng ở trong này, hôm nào chúng ta cùng nhau đến đây cưỡi ngựa đi?"
Cô tươi cười ngọt ngào, chợt thấy ánh mắt Lệ Đình Tuyệt khẽ biến.
Em thường xuyên đến nơi này sao?
Hắn từng nhìn thấy tài nghệ của cô, chỉ biết rằng cô bắn cung, cưỡi ngựa đều rất tốt. Nhưng không nghĩ tới cô lại thường xuyên tới nơi này luyện tập, điều này càng khiến hắn thêm hứng thú đối với cô.
Tuy rằng Mạc gia nói với người ngoài rằng, năm năm cô rời đi đều là ở nhà bà ngoại. Nhưng hắn vẫn cảm thấy những lời này không đúng, càng thêm tò mò về cô.
Mạc Thanh Yên nhẹ gật đầu, "Đến chứ, bằng không Đại ca lại nói tôi lười biếng, anh ấy rất nghiêm khắc với tôi."
Nghĩ đến Đại ca, ánh mắt cô hơi thay đổi, hình như đang nhớ về quá khứ.
Trước kia Đại ca luôn khắt khe với tôi, cho dù làm bất cứ việc gì anh ấy cũng yêu cầu tôi cao hơn so với những người khác, khiến tôi lúc nào cũng trốn đi khóc một mình. Với Đại ca tôi thực sự là vừa yêu vừa ghét, nhưng sau khi tôi đã giỏi hơn, anh ấy cũng không có khó xử tôi như trước nữa.
Nói đến khoảng thời gian đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn hết lại.
Lệ Đình Tuyệt nhìn sâu vào trong mắt cô, nha đầu nhỏ nhắn đáng yêu như này, lại từng trải qua những sự việc rất không tương xứng. Mà bản thân mình khi đó lại không biết đang ở tận nơi nào.
Hắn phát hiện hai người bọn họ thật đúng là đều làm người khác vô cùng kinh ngạc.
Họ Lệ kia, bây giờ chính thức bắt đầu khảo nghiệm.
Tư Đồ Thiên chỉ vào khu vực bắn súng ở bên cạnh, cùng những linh kiện súng ống xếp chồng lên nhau. Mạc Thanh Yên ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, thoải mái uống trà sữa. Còn giơ tay cổ vũ Lệ Đình Tuyệt.
Tư Đồ Thiên nhìn thấy cũng chỉ biết lắc đầu, nha đầu kia vẫn giống y như lúc trước, uống chút rượu vào người là thay đổi hết tính cách, đối với ai cũng trở nên đặc biệt tốt.
Sau đó lại nhìn về vẻ mặt đang hưởng thụ của Lệ Đình Tuyệt ở đằng kia, ai, Đại ca à, nếu huynh nhìn đến một màn vừa rồi, có thể sẽ tức giận đến rút súng ra bắn mất.
Lệ Đình Tuyệt ra đứng ở vị trí bắn rồi gật đầu ra hiệu đã sẵn sàng với Tư Đồ Thiên, sau đó hiệu lệnh súng liền vang lên. Hai người đều lấy tốc độ đáng kinh ngạc cầm lấy từng linh kiện bắt đầu lắp ráp khẩu súng.
Sau khi tiếng súng vang lên, Mạc Thanh Yên lảo đảo đi ra bên ngoài. Cô thấy khó chịu, còn rất buồn nôn nữa. Tới nhà vệ sinh, cô lao ngay tới bồn rửa mặt ói ra hết, sau đó mở nước rửa mặt.
Cuối cùng cũng thanh tỉnh đôi chút, lúc này từ nhà vệ sinh nam bên cạnh cũng có người đi ra. Lúc đứng đối diện nhau, hai người đều có chút kinh ngạc, sau đó Mạc Thanh Yên mở miệng nói.
Lệ Dạ Kiêu, anh cũng tới nơi này chơi à?
Lệ Dạ Kiêu sắc mặt khẽ đổi, không nghĩ tới sẽ gặp Mạc Thanh Yên ở đây. Thân phận của hắn, cùng nguyên nhân xuất hiện ở nơi này đều không thể để cho người khác biết được. Vì thế xoay người, nhanh chóng rời đi.
Mạc Thanh yên nhẹ giọng bật cười, "Anh đây là đang sợ tôi sao?"
Cô nghĩ đến bản thân đang giữ ảnh chụp của hắn, liền càng thêm tin rằng, hắn đang sợ cô.
Thời điểm cô quay về sân bắn, lại bị lạc đường, nên cứ mơ mơ hồ hồ đi loanh quanh. Bất chợt, một viên đạn bay về phía cô, Tư Đồ Thiên lúc này có muốn hối hận cũng không kịp, chỉ còn cách quát to một tiếng.
Tiểu Ngũ, mau tránh ra.
Thế nhưng cô lại không có nghe thấy, cứ đứng ở đó dáo dác nhìn xung quanh.
Lệ Đình Tuyệt ngay lập tức nâng súng, "Ba" một tiếng, viên đạn của Tư Đồ Thiên lập tức bay ra xa.
Mạc Thanh Yên nhìn viên đạn thiếu chút nữa đã bắn trúng mi tâm cô, sau đó lại bị bắn lệch hướng mà bay ra ngoài, liền bị dọa sợ tới mức lùi lại mấy bước.
Tam ca, anh vì sao lại muốn bắn em?
Giọng điệu rõ ràng mang theo nồng đậm bất mãn.
Hai người nhanh chóng chạy tới bên cạnh cô, chỗ này là Tư Đồ Thiên nhất thời làm ra để hai người thi đấu, cho nên không có chuẩn bị màn chắn, đinh ninh cho rằng sẽ không có người đến. Trải qua một màn vừa rồi, cả hai đều đã bị dọa sợ.
Tiểu Ngũ, không có bị thương chứ?
Tư Đồ Thiên thân thiết hỏi thăm, còn Lệ Đình Tuyệt thì kiểm tra thân thể cô trên dưới một lượt, chỉ sợ cô bị thương.
Em không sao, nhưng viên đạn kia tai sao lại đột ngột chuyển hướng vậy, lại theo bên này bay ra ngoài kia.
Chợt Lệ Đình Tuyệt gắt gao ôm cô trong ngực, mắng, "Lần sau không cho phép uống rượu nữa."