Lệ Đình Tuyệt híp mắt lại, "Dựa vào, không phải là không muốn vào Lệ thị sao, giờ như thế nào lại muốn khiến tôi bị thương?"
Tôi nói thật, dù sao cũng chỉ là lấy của cô bé kia một chút máu, làm một cái xét nghiệm đối với cô bé cũng không phải là thừa.
Sau đó liền nghe thấy âm thanh kêu rên của nam nhân, Lệ Đình Tuyệt đấm cho hắn một quyền thật mạnh, Ngôn Ngọc thở hắt ra một hơi, lui về sau vài bước. Hắn nâng tay lên lau vết máu bên khóe miệng, không nghĩ tới người này thật sự tức giận.
Tuyệt, kích động như vậy, câu đây là sợ rồi sao?
Lệ Đình Tuyệt sợ hắn khiến Mạc Thanh Yên thức giấc, vì vậy liền đem cậu ta vào nhà vệ sinh. Đem hắn áp lên bức tường lạnh băng, sau đó liền tung một cước tới. Chân hắn treo trên không trung chỉ cách bụng cậu ta mấy li.
Hắn cảnh cáo nói: "Vui đùa kiểu vậy, tôi không thích, đặc biệt là ở trước mặt cô ấy."
Nha đầu kia vồn đối với hắn không có ấn tượng tốt, tiểu tử này lại muốn hành động giống vừa nãy, có thể cô ấy sẽ không để ý đến hắn nữa.
Ngôn Ngọc nở nụ cười, biết tiểu tử này lần này là thật lòng, chưa bao giờ thấy hắn đối với một nữ nhân để ý như vậy. Vì vậy liền ôm lấy chân hắn, bắt đầu đánh trả.
Mạc Thanh yên tỉnh lại. muốn đi vệ sinh, không nghĩ đến mở cửa, liền thấy hai nam nhân ôm nhau, kinh hãi không thôi.
Xấu hổ quay người muốn đi. Lại bị một bàn tay to giữ lại, "Muốn đi vệ sinh sao?"
Là âm thanh tà khí của Lệ Đình Tuyệt.
Xin lỗi, hai người các người cứ tiếp tục.
Cô lập tức đi ra ngoài, đôi mắt Lệ Đình Tuyệt hơi híp lại, hắn biết nha đầu kia hiểu lầm. Vì vậy liền nghiêm mặt gầm nhẹ một tiếng, "Ngôn Ngọc, đi ra ngoài."
Ngôn Ngọc nhìn hai người liền biết chính mình gặp rắc rối, vì thế chạy nhanh ra ngoài.
Mạc Thanh Yên muốn ra ngoài, nhưng hắn lại không cho, liền trừng hắn một cái.
Buông tay,
Lệ Đình Tuyệt nháy mắt liền biết không tốt, tiểu tính tình của nha đầu này thật đúng là nói đến liền đến. Bèn một phen kéo cô qua, tay còn lại giữ chặt thắt lưng mảnh khảnh của cô.
Đôi mắt to của cô mở lớn, cứ như vậy mắt đối mắt nhìn nhau.
Mạc Thanh yên, vừa rồi là tôi cùng hắn đánh nhau, cô đừng hiểu lầm.
Mạc Thanh Yên cười lạnh một tiếng, "A, tôi mặc kệ hai người đang làm gì? Này lf chuyện của hai người, không cần cùng tôi giải thích. Thỉnh anh buông tôi ra, tôi muốn đi xem Angela."
Ngữ khí cô nói chuyện mang theo nồng đậm vị chua. Thẳng đến khi nói xong, cô mới thấy hối hận, thật muốn cắn đứt lưỡi mình. Nói nhiều như vậy làm gì? Bắt hắn buông tay là được rồi.
Vì vậy liền không dám nhìn hắn, nghĩ muốn che dấu tâm tình lúc này.
Thế nhưng mỗ nam nhân mười phần tà khí này như thế nào sẽ bỏ qua biểu tình khi nãy của cô, toàn bộ đều thu hết dưới đáy mắt. Hơn nữa câu nói kia chua như vậy, hóa ra nữ nhân đều thích ăn giấm.
Hắn xấu xa cười, cúi đầu, cách khuôn mặt cô rất gần. Mạc Thanh Yên chịu không nổi đôi mắt của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt liền đỏ bừng. Hai tay đẩy đẩy hắn "Tránh ra, đừng đứng gần tôi như vậy."
Tiểu Yên, cô ghen đúng không?
Nói xong hắn liền cúi đầu chế trụ cái miệng nhỏ nhắn của cô, Mạc Thanh Yên ngẩn người, đẩy hắn. Thế nhưng kĩ thuật hôn của người nào đó quá tốt, làm cô chống đỡ không được.
Đại não trở nên trống rỗng, loại cảm giác này, thực vô lực.
Mà Lệ Đình Tuyệt lại thực thích bộ dáng không có chút kinh nghiệm của cô, chỉ có thể mặc hắn tùy tiện.
Vốn dĩ nữ nhân đã hoàn toàn mất đi lý trí, đột nhiên thanh tịnh, chế trụ tay hắn.
Ngô, ngươi......
Còn chưa nói hết câu, lời nói đã bị nuốt vào trong bụng. Cô bị đè ở trên tường, nụ hôn càng lúc càng cuồng dã. Cô liên tục nức nở, chính là đã bị hắn dẫn dắt đến không thể tự thoát ra được nữa.
Cánh tay dần dần buông lỏng, sau đó hướng lên trên, ôm lấy cổ hắn, chìm đắm trong nụ hôn của hắn. Cả người như bị chìm trong nước, mềm nhũn ngã vào lồng ngực hắn.