Tóc Angela rối tung, cả mặt vùi trong ngực Mạc Thanh Yên. Vừa mới nhắm mắt lại nghe thấy tiếng của các anh. Lại ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt.
"A a, em sẽ chăm mẹ, các anh cứ đi học đi, sau này hãy bảo vệ mẹ."
Bảo vệ mẹ là mục tiêu lớn nhất trong lòng ba đứa nhỏ, chúng rất yêu mẹ.
Angela rất muốn ngủ, đặc biệt là cả tuần trước ở nhà trẻ, hàng ngày 7 giờ đều phải dậy. Cho nên thứ bảy được cho là ngày bé thích nhất, lại có thể ôm mẹ ngủ, thật sự rất tốt.
Không lâu sau là ngủ say, hơn nữa còn rất say.
Hai giờ sau, Angela rốt cục cũng đã ngủ đủ, cô cảm thấy bụng mình rất đói. Nhưng mẹ Lưu và các anh đều đi ra ngoài, chỉ có thể gọi mẹ thôi.
Cô ngồi trên giường, bắt đầu lắc Mạc Thanh Yên.
" Mẹ... Mẹ...."
"An an đói rồi."
Nhưng dù có lắc mẹ như thế nào cũng không được, tiểu nha đầu đột nhiên nhớ tới Lệ Đình Tuyệt.
Đã rất lâu cô không gặp chú rồi, vì vậy đã gọi điện thoại cho chú.
Lệ Đình Tuyệt đang họp vẻ mặt rất lạnh lùng, những người liên quan trong cuộc họp đều có chút ưu phiền. Ngay cả ngày cuối tuần cũng không ai được nghỉ cả.
Mà giám đốc bộ phận xảy ra vấn đề, đang nơm nớp lo sợ đưa ra phương án giải quyết.
Tay phải Lệ Đình Tuyệt xoay xoay chiếc nhẫn trên tay trái, lông mày như tranh vẽ, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống. Ngắt quãng lời nói của giám đốc, "Những điều này không phải là điều chúng tôi muốn nghe, phương án, phương án giải quyết."
Giám đốc đưa tay lên vuốt mồ hôi lạnh trên trán, đối với việc đối mặt với người đàn ông mạnh mẽ khí thế này, muốn bình tĩnh cũng rất khó. Đặc biệt là bộ dạng lạnh lùng của hắn cũng rất hù dọa người khác.
Nữ thư ký chạy vào, cúi người nói với Lệ Đình Tuyệt, hắn thì hừ lạnh một tiếng.
" Không thấy tôi đang bận sao?"
" Lệ tổng, cái đó..."
Còn chưa nói ra hai từ điện thoại đã bị hắn chặn lại, "Ra ngoài."
Khuôn mặt nữ thư ký trắng bệch, hoảng sợ. Nhưng bé gái đầu dây bên kia nói là cháu gái hắn, có việc rất quan trọng muốn tìm hắn. Dường như cả hai bên đều không dám đắc tội, nghe thấy lời của hắn.
Hai tay căng thẳng, không cẩn thận đã mở loa ngoài của điện thoại lên, âm thanh mềm mại của bé gái truyền đến.
"Chú ơi, dì nhỏ của con ngủ đông rồi, gọi thế nào cũng không dậy."
Angela đợi một hồi lâu, sau đó nghe thấy giọng của Lệ Đình Tuyệt, liền mở miệng nói chuyện.
Mà mọi người trong phòng họp đều kinh ngạc nhìn nhau, khoé miệng đều lộ ra ý cười. Ngủ đông?
Cô bé này thật là đáng yêu.
Mà Lệ Đình Tuyệt mới nghe thấy hai từ dì nhỏ, sắc mặt dịu đi rất nhiều, liền nhận điện thoại.
"Trước 12 giờ đêm nay phải đưa được phương án giải quyết cho tôi, bằng không hãy xéo hết đi."
Nói xong hắn cầm di động đặt lên tai, đi ra khỏi phòng họp. Vừa đi vừa nói: "Bảo bối, nói lại lần nữa đi, dì nhỏ của con làm sao?"
Giọng nam ôn hoà, gợi cảm, trầm thấp. Mọi người trong phòng họp lại kinh ngạc, tổng tài cũng có lúc lại ôn hoà như vậy, trời ơi? Tiểu nha đầu kia quả thực rất hạnh phúc.
Rất nhiều người bắt đầu nghe ngóng, bé gái này là ai? Muốn đi nịnh bợ một chút.
Lệ Đình Tuyệt quay về văn phòng, nghe thấy Angela nói bao nhiêu thói quen khi ngủ của Mạc Thanh Yên, hắn không khỏi nhếch miệng cười. Cô ấy thèm ngủ, có điều Angela nói véo má cô cũng không tỉnh, vành mắt cô cũng gọi không dậy, cảm giác có chút không thoải mái.
"Bảo bối, con đừng lo lắng, chú đến đó đây, con ở bên cạnh dì đợi chú."