Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!

Chương 32: Sống chung một phòng




Lệ Đình Tuyệt dựa ra phía sau, cả người thả lỏng.

Đường gân rõ ràng hoàn toàn hiện ra trước mặt Mạc Thanh Yên, không thể không nói vóc dáng người đàn ông này rất đẹp. Cao 186, vai rộng eo hẹp, thân người rất đẹp.

Hai mắt đầy tà khí luôn nhìn cô, khiến cô có chút không được tự nhiên.

"Vết thương đã băng bó xong, anh nghỉ ngơi đi, tôi về đây."

Dứt lời cô đứng dậy, chuẩn bị đi.

Hắn ta lười nhác mở hé mắt, nhếch môi.

" Đêm nay cô Trương nghỉ, nếu cô không ở đây, tối mà vết thương bị viêm nhiễm, sốt, sau đó tôi chết rồi, có phải cô sẽ phải chịu trách nhiệm sao. Như vậy, bây giờ tôi phải viết di chúc, để người khác biết, việc tôi chết có liên quan đến cô."

"Anh..."

Cô quay người lại, khuôn mặt nhăn lại, "Bị thương một chút như vậy có thể chết được sao? Anh đừng hù tôi."

Mà Lệ Đình Tuyệt giơ tay vuốt vuốt mái tóc trước trán, "Nếu bị viêm nhiễm thì một lỗ hổng cũng sẽ chết, đừng quên, vết thương của tôi là do ai?"

Mạc Thanh Yên vứt cái túi, tên này đúng là không thể nợ tình hắn.

"Tôi ở lại đây là được chứ gì."

Lệ Đình Tuyệt đã đạt được, liền thò tay ra, "Dìu tôi vào phòng."

Càng nhìn càng thấy hắn giống một ông cụ, Mạc Thanh Yên bĩu môi, dìu hắn đi lên lầu.

Mà Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy chiếc mũi nhỏ của cô khá cong, không nhịn được mà nhìn cô vài lần.

Hắn phát hiện, vốn dĩ vẻ đẹp của người con gái có thể khiến người khác thấy vui mắt, giống như nha đầu kia, càng nhìn càng thấy xinh.

Khi cô quay đầu, hắn không tiếng động mà nhìn đi hướng khác.

"Tại sao anh không ở nhà họ Lệ?"

Một mình sống bên ngoài không cảm thấy cô đơn sao? Cô vẫn thích sống cùng nhau trong một nhà náo nhiệt vui vẻ, giống như cô với ba đứa bé vậy, mỗi ngày trong nhà đều có tiếng cười vui vẻ.

Không giống như chỗ hắn lúc này, yên ắng, chỉ có tiếng gió.

Con mắt Lệ Đình Tuyệt tối lại, "Ở đây yên tĩnh."

Cái miệng nhỏ nhắn của Mạc Thanh Yên cong lên, giống như cô nghĩ. Người đàn ông này lạnh lùng giống như Băng Khối, chỉ muốn một mình một chỗ, sau này ở đây cô gọi là hầm băng.

Nói xong liền cười ngọt ngào, rồi lại nhìn bộ dạng của Lệ Đình Tuyệt, phát hiện đặc biệt chuẩn xác.

Băng Khối với hầm băng, thật hoàn mỹ!

Đi vào phòng hắn, cách bài trí phối hợp là màu đen trắng xám, có vẻ vô cùng lạnh lẽo, Mạc Thanh Yên luôn nghĩ như vậy. Nếu bên cạnh hắn có người phụ nữ, có thể căn phòng sẽ trở nên ấm áp hơn.

Cô dìu hắn lên giường, giúp hắn mở chăn, sau đó ra hiệu hắn nằm xuống.

Nhưng Lệ Đình Tuyệt lại chỉ chỉ vào phòng tắm, khiến mặt Mạc Thanh Yên như bị uy hiếp.

"Làm gì, không phải đã nói là không được đụng vào nước sao, anh nhịn vài ngày không được à?"

Nghĩ đến vết thương của hắn, nếu đụng vào nước, tỷ lệ nhiễm khuẩn càng lớn.

Lệ Đình Tuyệt cong môi cười, "Cô vào tắm đi, thay bỏ quần áo, người giống như con ma vậy."

Cô cúi đầu nhìn bộ váy liền thân của mình, mấy chỗ đã bị xé rách, hơn nữa còn dính rất nhiều máu.

Nhìn thấy có vẻ gì như dọa người, giống như nhân vật khủng bố vậy.

Vì thế liền đi về phía nhà tắm, đột nhiên nhớ tới không thể thay quần áo, liền quay người lại.

Nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt dựa nửa người vào đầu giường, hai mắt nhìn lên trần nhà, bộ dạng rất mệt mỏi.

"Cái đó, cho tôi mượn bộ quần áo của anh."

Lệ Đình Tuyệt bình tĩnh lại, chỉ vào phòng để quần áo, "Tự chọn đi."

Nói xong hắn đột nhiên ý thức được, trong nhà không có quần áo con gái, thật sự không thích hợp.

Tuy nhiên hắn rất thích nhìn bộ dạng cô mặc áo sơ mi của mình, nhưng chỉ được cho hắn xem thôi.

Ngày mai cô phải mặc quần áo phù hợp mới được, vì vậy liền gọi điện thoại cho Lãnh Nhiên.

" Tuyệt, vẫn có thời gian gọi điện cho tôi sao, có phải chưa xử lý xong nha đầu đó?"

Lãnh Nhiên trêu chọc nói, trong giọng nói lộ ra sự xấu xa.

Mà Lệ Đình Tuyệt không muốn thảo luận với hắn về vấn đề này, trực tiếp bỏ qua.

"Tôi đặt toàn bộ quần áo ở cửa hàng, mai gửi đến nhà tôi. Số đo của cô ấy, chớ làm sai."