Editor: Waveliterature Vietnam
Từ trong giọng nói của anh Ngôn Ngọc có thể nghe được anh đang rất thống khổ, lạnh lùng thở dài.
"Tôi đã bảo cậu đừng vận động kịch liệt, vậy mà đã có bao giờ cậu nghe lời tôi. Nếu viên đạn bay lệch vị trí, thì chẳng còn nghi ngờ cậu chắc chắn sẽ chết."
Lệ Đình Tuyệt chưa bao giờ nghĩ đến tính nghiêm trọng của viên đạn này, chính là lần rất đau, bây giờ anh mới ý thức được, những điều mà Ngôn Ngọc tuyệt đối không phải là dọa anh.
"Tôi biết rồi, hiện tại làm sao để giảm bớt? Tôi còn có việc, hiện tại không thể đi bệnh viện được."
Mỗi một chữ anh nói ra đều rất nặng, cái trán đau tới mức muốn nổ, dường như mỗi chữ anh nói ra, đều phải chịu dày vò, đặc biệt thống khổ.
"Trước hết cậu uống thuốc giảm đau đi, rồi nhanh chóng đến bệnh viện đi."
Ngôn Ngọc rất sợ viên đạn đi lệch vị trí, sẽ tiến đến khu vực có mạch máu, như vậy thì mệnh của Lệ Đình Tuyệt khó có thể mà giữ lại được.
Lệ Đình Tuyệt treo điện thoại, mắt nhìn vị trí đến vết thương mới đang ở bên ngực trái của mình. Anh cắn răng, một ngày tốt đẹp như vậy, anh không muốn liền như vậy đã bị phá hủy.
Uống thuốc giảm đau từ người bán đưa đến, anh hít sâu một hơi, tựa hồ dễ chịu hơn. Ngưng lại một lâu, anh liền nâng dây quần lên, rồi đi ra ngoài. Nhìn vào trong viện thấy được cô ấy đang đứng dưới tàng cây hoa đào, liền cầm lấy một đóa hoa dại.
Hưng phấn như một cô gái nhỏ, anh liền bước về phía của cô. Sau đó vươn dài cánh tay, đem cô ấy ôm vào ngực.
"Em chờ anh có lâu không?"
Mạc Thanh Yên xoay người lại, bàn tay nhỏ bé sờ lên gương mặt anh tuấn của anh, cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Lệ Đình Tuyệt, sao anh đổi quần áo lâu vậy, anh ở trong đấy thêu hoa à?"
Lệ Đình Tuyệt mày kiếm nghiêm túc, nhưng biểu tình trên mặt lại giống như cười, như khóc. Ngón tay dài sờ sờ hai má tròn của cô, "Những việc như thêu hoa không hợp với anh, có điều so với việc ăn em càng thích hợp hơn."
Đề tài lại chuyển về phía cô, gương mặt nhỏ nhắn của Mạc Thanh Yên đỏ lên.
"Này, anh mà nói nữa, sau này em cũng không dám cùng anh bơi lội."
Hai người cười cười nói nói tiến vào khu bơi lội. Trong rừng trúc là bể bơi ngoài trời, bể bơi powsn chính là nước lạnh, bên cạnh là hai bể bơi nhỏ ở trong đó là suối nước nóng. Mạc Thanh Yên cỡ khăn tắm xuống, hoạt hạ nhi đồng trì, nước chỉ đến khủy chân của cô, chiều sâu như vậy đối với cô rất tốt.
Cô hất nước chơi đùa vui vẻ như một đứa nhỏ, người đàn ông cao lớn đối diện mặc quần bơi màu lam. Khuôn mặt lạnh lùng, thân người thon dài, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ.
Chính là tại nơi da thịt có màu đồng cổ lại có rất nhiều vết thương, như vậy mới chính là đàn ông thật sự, thật sự rất đẹp. Nhìn những vết thương của anh cũng biết rằng anh đã trải qua rất nhiều việc, cho nên hắn tuyệt đối là cái có chuyện xưa nam nhân.
Cặp mắt hoa đào của Lệ Đình Tuyệt híp lại, nhìn thấy cô gái ở trong nước kia, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt trắng nhỏ nhắn rơi xuống vài giọt nước, như một nụ hoa xinh đẹp hoàn mĩ trong đóa hoa bình thường.
"Mau lên, đây là bể bơi cho con nít."
Mạc Thanh Yên nhướng mi, "Tôi sẽ ở bể bơi con nít."
Anh hai ba bước liền nhảy xuống nước, sau đó ôm lấy cô, đi đến bể bơi lớn. Mạc Thanh Yên sợ hãi, "Không cần đâu, không cần đưa em qua bên kia."
Chính là anh lại bế cô một bước đi đến bể bơi lớn, hai tay cô ôm chặt tay anh.
Thân mình có chút phát run, "Lệ Đình Tuyệt, anh đừng có buông em ra."
Lệ Đình Tuyệt bị thân thể mềm mại của cô tiếp xúc, tâm tình có chút không yên, con ngươi trầm xuống. Anh chọn cho cô bikini màu đen, có thể hiện ra được dáng người hoàn mỹ của cô.
Tựa như Mạc Thanh Yên hiện tại, nước không qua khỏi ngực của anh.
Cô gái đang sợ hãi càng ôm càng chặt, cái miệng nhỏ nhắn của cô ở bên cạnh tai anh, phun ra hô hấp nóng hổi, đôi môi run rẩy.
"Lệ Đình Tuyệt, không được đâu, em thật sự rất sợ."
Chỉ cần là nước không quá thắt lưng, cô sẽ có cảm giác không an toàn, năm đó cô bị rơi xuống nước lạnh như vậy bây giờ cảm giác sợ hãi đã quay lại.