Mạc Thanh Yên liếc hắn một cái, trong đầu tự vẽ ra một bức tranh. Lắc nhẹ đầu, đôi mi thanh tú cong lên.
Lãnh Nhiên phát hiện, miệng nha đầu kia rất kiên quyết, khiến trái tim cũng không thể gắng gượng được. Vì vậy trong lúc xem trận đấu cũng không quên trêu chọc cô.
"Cô gái, thích Tuyệt sao?"
Hai mắt Mạc Thanh Yên nhìn chằm chằm trên võ đài, khí thế của Giang Bá đã thất bại, Lệ Đình Tuyệt bắt đầu phản công. Ngay cả mấy cái đá cũng đá vào mặt hắn, khóe miệng hắn đã chảy máu.
Nhìn đến đây, cô có vẻ đã yên tâm, mới đáp lại lời của Lãnh Nhiên.
"Không thể, cho dù tôi có thích heo, cũng sẽ không thích hắn.
Nói xong liền ngạo mạn quay đi, một tiếng thét chói tai vang lên, vô cùng hỗn loạn. Mạc Thanh Tuyết ngồi xem vô cùng căng thẳng, cô ta hoàn toàn không ngờ Lệ Đình Tuyệt sẽ xuất hiện, lại còn thay thế Mạc Thanh Yên.
Giang Bá lần lượt bị đánh ngã trên mặt đất, ánh mắt bắt đầu rời rạc, nhưng vẻ mặt không phục càng ngày càng đông lại.
Hắn không muốn thua, cho nên khi giao đấu với Lệ Đình Tuyệt, đã lấy dao găm giấu trên người ra đâm vào bụng Lệ Đình Tuyệt.
Lệ Đình Tuyệt quỳ gối trên mặt đất, tay phải che miệng vết thương, máu vẫn chảy ra ngoài. Khuôn mặt tuấn tú kéo căng, nhưng ánh mắt nhìn Giang Bá vẫn rất khí phách, giống như vua nhìn thiên hạ vậy.
Mạc Thanh Yên và Lãnh Nhiên nắm chặt rào chắn, "Lệ Đình Tuyệt..."
Lãnh Nhiên cũng lo lắng, nhanh chóng lấy điện thoại, "Phi Đao, các ngươi mau vào đây, Tuyệt đã bị thương."
Phi Đao là vệ sĩ lợi hại nhất bên cạnh Lệ Đình Tuyệt, thủ hạ hắn chính là tinh anh trong tinh anh.
Nghe thấy tiếng của Mạc Thanh Yên, Lệ Đình Tuyệt quay mặt lại, thấy ánh mắt của cô thì không khỏi nhếch miệng, cô gái này lại rơi lệ, lẽ nào là sợ hắn chết sao?
Khi hắn sơ ý, Giang Bá lại đá 1 cước, đá Lệ Đình Tuyệt bay rất xa, rồi rơi xuống đất.
Mọi người dưới võ đài không ngừng hô lên, "Chết rồi, hắn nhất định chết rồi."
Mạc Thanh Yên mặc kệ, kéo rào chắn trèo lên, Lãnh Nhiên nhanh chóng túm cô lại.
"Cô đừng bị kích động, tiểu tử đó không dễ chết như vậy đâu."
"Anh buông tôi ra," Cô cắn răng mắng, "Anh ta sẽ bị đánh chết mất."
Lãnh Nhiên lần đầu tiên gặp một cô gái khi đánh nhau với con trai lại không hề sợ hãi, còn muốn xông lên trên. Cô gái này cũng rất đặc biệt, khó trách Tuyệt nói thích cô ấy.
Hắn kéo cô xuống, "Tôi cam đoan, cậu ấy sẽ không chết đâu."
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn xung quanh, hy vọng bọn Phi Đao nhanh chóng tiến vào, như vậy thì bọn họ có thể trốn ra ngoài.
Mạc Thanh Yên bị hắn giữ chặt, hai mắt cô đối diện với Lệ Đình Tuyệt. Lệ Đình Tuyệt đột nhiên nhảy dựng lên, ánh mắt rất hung hãn.
Giang Bá cứ như vậy bị Lệ Đình Tuyệt đánh cho không đứng dậy được, hắn ra tay rất nặng, toàn bộ nắm đấm đều là máu thì trọng tài mới lôi hắn đi.
Giơ tay phải của hắn lên, "Ngươi thắng."
Mạc Thanh Yên nở nụ cười, lần đầu tiên căng thẳng như vậy, Lãnh Nhiên đã nhảy lên võ đài, hắn thò tay ra.
"Lên đây!"
Mạc Thanh Yên mới đưa tay để hắn kéo lên, sau đó đẩy mạnh cô vào trong lòng Lệ Đình Tuyệt, rồi chớp mắt với Lệ Đình Tuyệt.
Lệ Đình Tuyệt ôm chặt lấy cô, cô giãy dụa, "Bỏ tôi ra."
Hắn cười đầy vẻ tà khí, liền hôn một cái lên mặt cô, "Em là cô gái của anh rồi."
Mọi người dưới võ đài không ngừng xúc động, trước giờ chưa từng xem trận thi đấu nào xoay ngược tình huống như vậy, ngoài xúc động ra còn có sự tiếc tiền, vì họ đều đặt Giang Bá thắng.
Mạc Thanh Tuyết oán hận cắn môi, khiến Mạc Thanh Yên thoát được một kiếp, hơn nữa Lệ Đình Tuyệt giống như thật sự thích cô. Hận đến chết, thật sự muốn giết hắn.
"Giết người."
Ngay khi tất cả mọi người đều hưng phấn, một giọng nữ thảm thiết đã phá vỡ sự ồn ào.