Editor: Waveliterature Vietnam
Mạc Thanh Yên lúc này bối rối không chịu nổi, thân hình nhỏ bé run rẩy. Nghe thấy anh nói, cô khẽ cắn môi sau đó ôm lấy anh, chậm rãi hôn lên. Động tác trúc trắc ngây ngô.
Khi hai môi chạm vào nhau, tim hai người đều đập nhanh hơn, khẩn trương, kích động.
Bàn tay to lớn của Lệ Đình Tuyệt giữ lấy đầu cô, bắt đầu công thành chiếm đất.
Mạc Thanh Yên có thể cảm nhận rõ ràng sự biến hóa của thân thể Lệ Đình Tuyệt, giống như càng ngày càng vội vàng.
"Yên Nhi, giúp anh."
Giọng anh khàn khàn như mang theo hơi lửa, sắp đốt cháy Mạc Thanh Yên.
Mạc Thanh Yên nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, khóe môi khẽ nhếch, vô cùng thẹn thùng.
Đúng lúc này điện thoại của Mạc Thanh Yên lại vang lên, tay cô hơi dừng lại. Đôi mắt mê ly của người đàn ông có chút không vui. Nâng tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô : "Chuyên tâm một chút, đừng xem điện thoại."
Mạc Thanh Yên biết anh đang rất ham muốn,nhẫn nhịn có bao nhiêu khó chịu. Vì thế nhấp nhấp môi, tiếp tục.
Nhưng mà điện thoại cứ vang suốt làm cô không thể chuyên tâm. Cô quay đầu nhìn chiếc điện thoại vẫn đang sáng lên nói :
"Chờ một chút, để em xem là ai."
Cô sợ bọn nhỏ có chuyện gấp tìm mình, cho nên quyết định nghe điện thoại.
Vừa mới cầm lấy di động thắt lưng đã bị anh kéo lấy, trên trán anh tràn đầy mồ hôi. Kéo cô vào trong ngực, hôn cổ và lỗ tai của cô. Mạc Thanh Yên nhìn thấy là Băng Khối gọi đến, nhanh chóng bắt máy.
Nhưng đại não vẫn mơ mơ hồ hồ. Lệ Đình Tuyệt xấu xa này, anh cố ý khiến cô không thể tập trung suy nghĩ.
Mạc Thanh Yên phải cắn ngón tay mới không phát ra âm thanh xấu hổ.
"Mẹ, em gái không thấy đâu, mẹ mau về nhà, chúng con không tìm thấy em đâu."
Người phụ nữ đang tư tưởng hỗn độn nào đó lập tức tỉnh táo.
"Cái gì? Sao lại không thấy em đâu? Các con đã tìm khắp nhà chưa?"
Nghe điện thoại cô lập tức đẩy ra Lệ Đình Tuyệt. Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lẩm bẩm.
"Em phải về nhà, phải về nhà."
Lệ Đình Tuyệt vốn tưởng rằng đêm nay sẽ là một đêm tuyệt vời, bây giờ mà dừng lại chẳng khác nào muốn lấy mạng anh. Nhưng nhìn đến bộ dáng sốt ruột của cô, anh cầm hai vai cô.
"Làm sao vậy?"
Nước mắt Mạc Thanh Yên chảy xuống : "Không...không thấy Angela đâu."
Lệ Đình Tuyệt lập tức bình tĩnh, ôm lấy cô : "Đừng sợ, có tôi ở đây, con bé chắc chắn sẽ không có chuyện gì."
Mạc Thanh Yên khẽ khóc lên, cô biết anh rất có bản lĩnh, có anh ở bên cạnh cô luôn có cảm giác an toàn. Nhưng mà không thấy Angela đâu cô vẫn rất sợ hãi, sợ là do Mạc Thanh Tuyết gây nên.
Cũng sợ cô bé bị kẻ xấu bắt đi. Cô không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ nữa.
Cô đẩy anh, mặc quần áo nói : "Chúng ta nhanh lên, em sợ, sợ thật sự sẽ đánh mất con bé."
Lệ Đình Tuyệt cũng nhanh chóng mặc quần áo, hai người xuống lầu. Lệ Đình Tuyệt lái xe còn Mạc Thanh Yên không ngừng gọi điện thoại. Không có ai bắt máy, điện thoại của Angela tắt máy.
Cô lo lắng muốn chết, gọi cho Băng Khối cũng không có ai nghe.
Băng Khối cùng Dương Quang nhìn thấy chiếc Bentley ra khỏi gara, nhanh chóng chạy về hướng nhà của bọn họ.
Hai đứa bé vỗ tay hoan hô.
"Chú Văn, chúng ta về nhà thôi."
Hai đứa bé, một đứa lạnh lùng, còn một đứa lại tràn đầy tà khí. Lúc này cả hai khóe miệng đều tràn đầy tươi cười. Cuộc chiến với người đàn ông kia xem như chính thức bắt đầu.
Xe dừng ở cửa nhà Mạc Thanh Yên, cô đẩy cửa xe ra nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong nhà. Lệ Đình Tuyệt bước nhanh qua ôm lấy cô.
Cảm nhận được hơi thở nam tính và nhiệt độ ấm áp của cơ thể của anh, nỗi sợ hãi trong cô giảm vài phần. Hai người vào cửa.
Nhìn thấy Angela đang ngồi trên thảm phòng khách chơi, xung quanh cô bé là chú heo nhỏ Bội Kỳ, còn có mấy con búp bê Barbie.
"Bội Kỳ, Kiều Trì, Tiểu Yên, Tiểu Tuyệt, mau đến ăn cơm nào." Giọng nói ngây thơ ngọt ngào.