Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!

Chương 263: Cầu hôn




Editor: Waveliterature Vietnam

"Đương nhiên… " Vì gặp cô chỉ còn cách như vậy. 

Lệ Đình Tuyệt lên xe, nhanh chóng lái xe rời khỏi Mạc gia đi về phía trung tâm thành phố. Mạc Thanh Yên nhìn trên đường đều là những cặp đôi yêu nhau, trên tay cầm hoa tươi, cô không khỏi mỉm cười. 

Nụ cười của cô rất động lòng người, Lệ Đình Tuyệt âu yếm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của cô. Nếu như năm năm trước anh gặp cô, chắc chắn anh sẽ bảo vệ cô thật tốt, không để cô phải chịu những tổn thương như trong quá khứ. 

Đang thất thần bỗng anh nghe thấy xe phát ra một tiếng "két! " rồi đột ngột dừng lại. Mạc Thanh Yên sợ hãi hét lên:

"A, đâm vào rồi. "

Bởi vì người đàn ông nào đó bị nụ cười của cô mê hoặc cho nên xảy ra tai nạn. Lệ Đình Tuyệt vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại sâu hơn rất nhiều. Anh xuống xe, mở cửa bên ghế lái phụ, nắm tay cô đưa cô đến lối đi bộ an toàn sau đó mới vuốt tóc cô:

"Ngoan, ở chỗ này chờ anh. "

Mạc Thanh Yên lo lắng hỏi: "Làm sao bây giờ? "

Lệ Đình Tuyệt không khỏi nghĩ đến lần trước, anh giả bộ bị xe đâm. Lúc ấy cô cũng rất sợ. Đúng là phụ nữ, mỗi khi đối mặt với những tình huống này luôn cần có nơi để dựa vào. 

"Yên tâm, cứ chờ anh. "

Lệ Đình Tuyệt đi qua, chủ của chiếc xe kia cũng đã xuống xe. Thấy xe của anh là một chiếc Bentley, người đó liền mắng xối xả, có lẽ là cảm thấy có thể nhân cơ hội này thu lợi được một khoản lớn. 

Người đàn ông kia muốn nắm lấy cổ áo Lệ Đình Tuyệt, nhưng bởi vì anh rất cao nên chỉ có thể đổi thành túm vạt áo.

"Anh đâm hỏng xe của tôi rồi, mau đền tiền. "

Mạc Thanh Yên thấy người đàn ông kia hung hăng như vậy có chút lo lắng, dù sao Lệ Đình Tuyệt cũng chưa tiếp xúc với những người như thế bao giờ. Cô vừa định đi qua giúp anh đã thấy anh không khách khí gạt tay người đàn ông kia. 

"Đừng động vào tôi, nếu không, anh cũng đừng hòng lấy được cái gì. "

Thanh âm lạnh lẽo khiến Mạc Thanh Yên không nhịn được nở nụ cười. Người đàn ông này, rõ ràng là lỗi của anh nhưng khí thế cũng không giảm, giống như là lỗi của người ta vậy. "

Không thể không bội phục khí thế này của Lệ Đình Tuyệt, cô có học thế nào cũng không được. 

Một lúc sau cảnh sát giao thông mới đến,người đàn ông kia bắt đầu lên án sai lầm của Lệ Đình Tuyệt, còn thêm mắm dặm muối. 

Cảnh sát giao thông đi đến, cung kính gọi anh: "Lệ tiên sinh. "

Lệ Đình Tuyệt gọi điện thoại xong, quay lại nói với cảnh sát giao thông: "Trợ lý của tôi năm phút nữa sẽ đến đây, anh ta sẽ xử lý chuyện này giúp tôi, bây giờ tôi còn có chuyện, đi trước. "

Cảnh sát giao thông hiểu ý, khẽ gật đầu. Lệ Đình Tuyệt bèn đi đến chỗ Mạc Thanh Yên. Người đàn ông kia thấy anh muốn đi,nóng nảy:

"Đồng chí cảnh sát, anh ta muốn bỏ trốn. "

Sau đó muốn chạy qua túm người nhưng lại bị cảnh sát giao thông ngăn lại. 

Tay Mạc Thanh Yên bị Lệ Đình Tuyệt cầm,cô quay đầu lại thấy người đàn ông kia càng phản ứng kịch liệt. 

"Lệ Đình Tuyệt, chúng ta cứ như vậy đi được à? "

Lệ Đình Tuyệt ôm lấy cô: "Chuyện nhỏ này Nguyên Thành sẽ giải quyết, không cần lo lắng. "

Một chút sự cố giao thông nhỏ, hắn ta muốn đòi tiền hay là muốn kiện đi chăng nữa cũng không có vấn đề gì, luật sư của Lệ thị không phải chỉ để trưng bày. 

Bởi vì xảy ra tai nạn nên cuối cùng hai người nắm tay đi bộ. Lệ Đình Tuyệt thấy cô nhìn những cặp đôi ôm nhau bên đường ngây người, ôm lấy cô: "Sao? Hâm mộ bọn họ?"

Mạc Thanh Yên gật gật đầu, trước kia cô thấy những cảnh như vậy đều rất hâm mộ. Trong những năm tháng thanh xuân có thể ở bên cạnh người mình thích tốt biết bao. Trước kia cô bỏ lỡ, nghĩ sẽ vĩnh viễn không tìm được người yêu mình. 

Lệ Đình Tuyệt dừng lại, đứng đối mặt cô, cúi đầu muốn hôn cô. 

Tim Mạc Thanh Yên đập rộn ràng, cô nhanh chóng đưa tay lên ngăn lại môi Lệ Đình Tuyệt. 

"Đừng, đừng hôn. " Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, khóe miệng mỉm cười giống như một bông hoa diễm lệ.