Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!

Chương 262: Muốn ôm mấy cái bánh bao nhỏ này về nhà




Editor: Waveliterature Vietnam

Mạc Thanh Yên trượt xuống giường, chạy đến bên cửa sổ đã nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt đứng dưới lầu, dựa vào cửa xe hút thuốc. Bộ dáng có chút tà khí, rất quyến rũ. 

Mạc Thanh Yên mím môi cười, lấy điện thoại ra gọi cho anh. 

Lệ Đình Tuyệt bắt máy, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào động lòng người của cô.

"Lệ Đình Tuyệt, hút ít thuốc thôi. "

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hai người gặp nhau. Anh bỗng có loại ảo giác,hai người bọn họ giống như Ngưu Lang và Chức Nữ, cách nhau cả dải ngân hà. 

"Xuống dưới."

Ánh mắt anh thâm thúy, mang theo một chút chờ đợi. Anh vứt thuốc lá xuống đất, dùng chân dập tắt, sau đó đứng thẳng dậy, tay đút vào túi quần chăm chú nhìn cô.

Bây giờ đã là bảy giờ tối, anh đã chờ cô hai tiếng đồng hồ, kiên nhẫn sắp bị mài hết. Nếu cô không xuống, anh chỉ còn cách đi lên khiêng cô xuống. Ba đứa nhóc kia anh không tâm. 

Mạc Thanh Yên bất đắc dĩ cười: "Nhưng mà mấy đứa nhỏ đều ở phòng khách canh chừng không cho em ra ngoài. "

Nếu không phải vì vậy cô đã sớm xuống tìm anh. Ba đứa nhỏ đều không phải đứa nhỏ bình thường, không lừa được. 

Lệ Đình Tuyệt tiến gần thêm một chút, nhìn nhà cô sau đó chỉ chỉ cửa sổ. 

"Em khá nhanh nhẹn, có thể xuống từ chỗ này. "

Mạc Thanh Yên ngó đầu nhìn thoáng qua. Khoảng cách từ tầng hai đến mặt đất không quá cao, đúng là không làm khó được cô. Vì thế gật gật đầu, nói với anh: "Chờ em thay quần áo. "

Cô tắt điện thoại, trở về phòng thay quần áo. Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt vẫn nhìn chăm chú vào cửa sổ phòng cô. Anh phát hiện, muốn hẹn hò với cô thật sự rất khó. Hai thằng nhóc kia anh phải tìm cách thu phục mới được, nếu không mỗi lần muốn gặp cô đều phải như vậy, quá khó chịu. 

Mạc Thanh Yên chạy vào phòng giữ quần áo, bắt đầu chọn đồ. Cô vốn định mặc một chiếc váy xinh đẹp, nhưng nghĩ đến việc phải trèo tường chỉ có thể yên lặng cất váy đi. Cuối cùng cô chọn một chiếc quần đùi giả váy màu đỏ. 

Bên trên cô mặc một chiếc áo phông màu trắng cổ chữ V, vừa gợi cảm vừa có một chút đáng yêu. Giày cũng chọn loại giày đế bình. Nghĩ đến chiều cao của anh cô lại ỉu xìu. 

Đứng bên cạnh anh cô giống như một người lùn vậy. Nhưng nghĩ đến hai đứa con trai ngoài phòng khách cô chỉ có thể nhận mệnh. 

Cô linh hoạt trượt từ tầng hai xuống mặt đất. Lệ Đình Tuyệt vẫn nhìn cô, thấy cô nhảy xuống, anh đi qua nắm lấy tay cô. 

Mạc Thanh Yên nhìn trộm phòng khách, may mắn hai đứa con trai vẫn chưa phát hiện. Cô cầm lấy bàn tay to lớn ấm áp của Lệ Đình Tuyệt, vượt qua rào chắn, sau đó bị anh ôm vào trong lòng. 

Anh khom người ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, vừa hôn vừa cắn, đôi tay sau lưng ôm cô thật chặt. Mạc Thanh Yên cảm thấy mình bị anh ôm chặt đến nỗi sắp không thở được, miệng bị anh hôn tê rần, cái lưỡi cũng bị anh ngậm vào trong miệng. 

"Dừng lại… "

Cô đẩy anh, nhưng Lệ Đình Tuyệt khó lòng dừng lại. 

"Muốn gặp em khó quá! "

Anh thở gấp, ngửi mùi hoa nhài thơm ngát trên người cô, anh bỗng giống như thiếu niên mới biết mùi tình, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh cô, hôn cô. 

Mạc Thanh Yên cười ngọt ngào, trái tim cũng ấm áp. Ở bên cạnh anh trái tim của cô giống như được lấp đầy, rất vui vẻ và thoải mái.

"Chúng ta mau đi thôi, đợi lát nữa mấy đứa nhóc phát hiện, em chắc chắn sẽ không đi được. "

Lệ Đình Tuyệt nắm lấy tay cô dẫn đến bên cạnh xe, thỉnh thoảng anh còn quay đầu lại nhìn biệt thự. 

"Tiểu Yên, em nói cho anh biết mấy đứa nhỏ thích gì? Anh muốn thu mua chúng. "

Anh giúp Mạc Thanh Yên cài dây an toàn, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nói ra câu này. 

Mạc Thanh Yên nâng hai tay ôm lấy cổ anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt kia mà buồn cười. 

"Thật sự muốn lấy lòng mấy đứa nhỏ? Chúng rất khó tính đấy. "