Sau khi Mạc Thanh Yên rời khỏi phòng, liền chuẩn bị ra về. Chỗ này, tốt xấu lẫn lộn, rất không an toàn, vẫn nên đi là tốt nhất.
Lúc này điện thoại của Mạc Thanh Yên vang lên, cô thấy số của Trương Lạc Trần gọi tới, trực tiếp tắt bỏ. Loại đàn ông đó, chỉ là lợi dụng một chút, chứ không hề có cảm giác với hắn. Có điều cô dường như không có cảm giác với đàn ông, chính là chuyện năm năm trước đã trở thành vết sẹo trong lòng cô.
Khi cô bước ra ngoài, cổ cô rất đau, theo thói quen liền sờ tay lên.
"Dây chuyền."
Cô hô lên một tiếng, liền quay đầu nhìn thấy trên tay người đàn ông cầm chiếc dây chuyền của cô chạy về phía trước. Cô nhanh chóng đuổi theo, đó là vật duy nhất mẹ cô giữ lại cho cô.
Cô luôn đeo nó trên người, giống như bùa hộ mệnh của cô vậy.
Lãnh Nhiên dẫn Lệ Đình Tuyệt đến đây, hắn nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đó rất giống Mạc Thanh Yên, không khỏi nhìn xung quanh.
"Tuyệt, cậu nhìn gì vậy?"
Lệ Đình Tuyệt thu hồi tâm tư, bỗng nhiên cảm thấy mình rất buồn cười, cô gái đó sao lại đến chỗ này được. Nếu cô dám đến, hắn nhất định sẽ khiến cô nhớ mãi, cũng không dám bước chân đến đây.
"Tuyệt, đêm nay thật sự rất đặc sắc, trận này của Giang Bá tuyệt đối khó gặp."
Lệ Đình Tuyệt nhẹ nhàng chuyển động ngón tay đeo nhẫn, người đàn ông thân hình khá ổn ngồi ở hàng ghế khách quý.
Chiếc màn ở giữa đột nhiên kéo ra, người trong hội trường hét lên chói tai.
"Lại là một cô gái?"
"Một cô gái khiêu chiến với Giang Bá, chắc chắn chỉ có con đường chết."
Mạc Thanh Yên nắm chặt chiếc vòng trong tay, khuôn mặt vui sướng tìm được chiếc vòng thân yêu, nhưng. Nghe thấy tiếng ở khán đài, liền phải đối diện. Người đàn ông đi tới lực lưỡng gấp ba lần cô.
Cô ta lùi lại vài bước, người đàn ông lực lưỡng kia lại giữ lấy cô.
"Cô bé, thật sự không sợ chết sao?"
Chỉ cần người bước lên khán đài này chính là đã ký vào giấy sinh tử, đối phương sống hay chết đều không có trách nhiệm.
Mạc Thanh Yên cũng không biết, mắt cô lướt dưới khán đài.
"Anh hiểu lầm rồi, tôi không muốn so với anh, giờ tôi xuống luôn đây."
Nói xong cô xoay người đi xuống, mà dưới khán đài vang lên một trận cười lớn.
"Ha ha..."
Mạc Thanh Tuyết cũng ở trong số đó, miệng cười lãnh đạm đến cực điểm, Mạc Thanh Yên, cô hãy đợi chết đi. Lên đài này thì sẽ không thể xuống được, trừ khi có thể thắng, bằng không chắc chắn sẽ bị nhấc lên.
Hơn nữa cô không đấu mà đi xuống như vậy chính là sỉ nhục đối phương, Giang Bá có tiếng là tàn bạo. Hơn nữa hắn luôn là vương quyền ở đây, cũng chính là người mua Mạc Thanh Yên.
Chỉ cần đêm nay hắn thắng, đêm mai là có thể quyết định thắng bại.
Khuôn mặt nghiêm nghị, từng bước đi đến bên cạnh cô. Mỗi bước chân liền khiến cho võ quyền chấn động, âm thanh lớn hù dọa người khác.
Mạc Thanh Yên cảm thấy hắn càng ngày càng gần mình, cô nhấc chân lên đá hắn, liền bị Giang Bá túm lấy chân, hai người người lôi người kéo, không phân trên dưới.
Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy Mạc Thanh Yên, lông mày nhíu lại, liền đứng lên. Lãnh Nhiên đứng bên cạnh lạnh lùng giữ hắn, "Cậu làm gì vậy?"
Rõ ràng là dẫn cậu ta đến để tiêu khiển thư giãn, tên này sao lại càng ngày càng căng thẳng, gân xanh trên trán đều nổi lên, hai quả nắm chặt. Lẽ nào, cậu ta thích cô gái đó?
"Buông ra."
Mệnh lệnh lạnh lùng đó, có thể đóng băng chết người.
Lãnh Nhiên đá mi, "Tuyệt ơi, cậu thật sự thích cô gái đó sao?"
"Đúng vậy, tôi thích cô ấy đấy."
Nói xong liền hất tay hắn ra và bước về phía trước, ý muốn đi lên võ đài. Lãnh Nhiên nhanh chóng đuổi theo, "Tuyệt, ở đây có quy tắc ở đây, không thể mạo muội động thủ."