Editor: Waveliterature Vietnam
Thế nhưng anh càng ôm chặt cô, càng phát hiện ra cô không thích hợp. Thân thể nhỏ nhắn của cô run lẩy bẩy, ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng kêu đau khe khẽ của cô.
Lệ Đình Tuyệt nâng khuôn mặt của cô từ trong ngực lên, nhìn thấy trên trán cô đều là mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
"Tiểu Yên, em làm sao vậy?"
Mạc Thanh Yên cắn môi đến trắng bệch, tay ôm bụng, rất khó nhọc nói.
"Đau, đau bụng quá."
Lệ Đình Tuyệt thấy cô khó chịu như vậy, đưa tay xoa giúp cô: "Sao vậy?"
Thế nhưng không kịp trả lời Mạc Thanh Yên đã hôn mê bất tỉnh. Lệ Đình Tuyệt vội vàng bật dậy, ôm lấy cô chạy ra ngoài.
Đến bệnh viện gần nơi này nhất, anh ôm Mạc Thanh Yên đi vào, y tá không kiên nhẫn lạnh lùng nói.
"Đăng ký trước đã."
Lệ Đình Tuyệt thấy cô vẫn không tỉnh lại, vốn đã sốt ruột, nghe thấy câu nói không chút trách nhiệm này, nhất thời không áp chế được lửa giận.
"Hiện tại tình trạng của cô ấy không tốt lắm, trước xem bệnh nhân đã."
Sau đó mặc kệ ý tá ngăn cản, trực tiếp bế cô vào phòng khám bệnh, bác sĩ là một người phụ nữ trung niên. Nhìn thấy người xông vào, liền hỏi: "Có chuyện gì, chưa gọi tên không được tiến vào."
Lệ Đình Tuyệt đặt Mạc Thanh Yên lên giường bệnh, vẻ mặt lạnh lùng túm lấy bác sĩ.
"Cô ấy bị ngất, mau khám cho cô ấy, nếu cô ấy có chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho bà đâu."
Con ngươi tà khí của anh đều là lửa giận, hơn nữa anh rất cao, lúc bắt lấy bà ta đẩy về phía Mạc Thanh Yên dùng lực rất mạnh. Bác sĩ nhất thời bị dọa, chuyện bác sĩ bị người nhà bệnh nhân tấn công là chuyện thường được đưa tin.
Vì thế giọng nói cũng mềm xuống: "Tôi...Tôi...bây giờ sẽ khám cho cô ấy."
Y tá chạy vào: "Bác sĩ Lư, là anh ta cố tình xông vào."
Bác sĩ Lư khoát tay để cho y tá đi ra ngoài, đôi mắt thâm trầm của Lệ Đình Tuyệt nhìn chằm chằm khiến bà suýt nữa không chịu nổi. Người đàn ông này tuy rằng rất đẹp trai, nhưng mà dáng vẻ nghiêm mặt quả thật rất dọa người.
Vì thế nhắc nhở anh: "Tôi muốn khám bệnh cho cô ấy, anh trước hết ra ngoài chờ đi."
Lệ Đình Tuyệt lạnh lùng đáp: "Cô ấy là vợ tôi."
Ý là không có việc gì, bác sĩ Lư hiểu ý gật đầu. Bà kéo quần Mạc Thanh Yên xuống, lông mày hơi nhíu lại.
"Không có chuyện gì, chỉ là kinh nguyệt đến, sau đó bị tuột huyết áp."
Mạc Thanh Yên lúc này vừa mới tỉnh lại, cô có chút xấu hổ kéo quần lên. Bác sĩ cười cười: "Cô gái, tình trạng của cô có chút không bình thường, máu ra quá nhiều. Mỗi lần đều bị như vậy sao?"
Bởi vì kéo mành, cho nên cô không biết Lệ Đình Tuyệt đang ở bên ngoài.
"Vâng, cháu mang thai là thai ba, hơn nữa lúc sinh xuất huyết nhiều, từ lúc đó về sau kinh nguyệt đều không bình thường."
Mỗi lần đều đau gần chết, hơn nữa lượng máu ra nhiều đến dọa người.
Bác sĩ kiểm tra xong, cởi găng tay vứt vào thùng rác.
"Được rồi, cô đi siêu âm xem xem, tránh xảy ra bệnh gì không biết."
Bác sĩ từ phía trong vén rèm lên, nhìn Lệ Đình Tuyệt, người đàn ông này đẹp trai thì đẹp trai đấy, nhưng mà cũng không hiểu phụ nữ. Vì thế chỉ chỉ bàn làm việc của mình: "Anh lại đây, tôi có việc dặn dò."
Lệ Đình Tuyệt liếc mắt nhìn về phía sau rèm. Hóa ra cô từng trải qua những điều này, khiến người khác càng đau lòng.
Anh đi qua, ngồi đối diện bác sĩ, ánh mắt lạnh lùng nhìn bác sĩ Lư, bà đang đánh đơn thuốc trên máy tính.