Editor: Waveliterature Vietnam
Băng Khối gọi điện thoại xong, liếc nhìn Angela đang chơi vui vẻ trong thành mộng ảo, Dương Quang đứng bên cạnh bé. Trên khóe môi bé nở nụ cười "MM, bên đó còn có đó."
Angela ôm rất nhiều tấm ghép hình để dựng nhà cho búp bê, Dương Quang cười giúp bé chỉ ra bộ phận còn thiếu, là một anh trai ấm áp.
Lệ lão thái thái nhìn thấy Băng Khối gọi điện thoại xong, liền đưa thằng bé lon sữa chua. Băng Khối lạnh nhạt nói: "Con chỉ uống nước, những thứ này là rác."
Mẹ Trương mau chóng đưa nước lại, Lệ lão thái thái càng ngày càng thích hai thằng nhóc này, quá đẹp trai rồi. Đôi mắt to ngập nước, mũi cao thẳng, ngũ quan thâm thúy tinh xảo như tạc, giống như từ trong tranh bước ra.
Đáng tiếc chính là cùng bộ dạng lúc nhỏ của A Tuyệt không giống nhau, A Tuyệt lúc nhỏ mũm mĩm, là một tên nhóc mập mạp.
"Dì của con có phải sốt ruột rồi không?"
Băng Khối nhẹ gật đầu, nhóc thật sự hiểu kính già yêu trẻ, phải đối tốt với người già. Nhưng nhóc bình thường chính là kiểu người lạnh lùng, không làm thân với người khác. Cho nên ở chung một chỗ với lão thái thái, bà hỏi rất nhiều.
Mà nhóc lại trả lời rất ít, thỉnh thoảng gật gật đầu.
Dương Quang dắt Angela lại, còn chu đáo mang giày cho bé.
Angela chơi đến nổi đầu đầy mồ hôi, cười vô cùng ngọt ngào: "Bà xinh đẹp, An An chơi rất vui, cảm ơn bà xinh đẹp."
Dương Quang yêu thương xoa đầu bé "MM đói bụng rồi, chúng ta đi ăn đi."
Lão thái thái đưa tay qua, sờ sờ mặt nhỏ của Dương Quang. Đứa nhỏ này đặc biệt ấm áp, cũng vô cùng nhạy bén. Nhiệt tình hơn Băng Khối, nhưng nhiều trò quỷ nhất.
Dương Quang nhướn mày, cười ấm áp, hoàn toàn làm tan chảy trái tim thiếu nữ của Lệ lão thái thái rồi. Hai mắt bà híp nhẹ, như thế nào có cảm giác vẻ mặt tươi cười này rất quen thuộc? Nhưng là nghĩ không ra đã gặp ở nơi nào.
Lúc Mạc Thanh Yên đến nhà hàng, nhìn thấy ba đứa nhỏ đang dùng bữa, mà còn nhìn thấy dáng vẻ của Băng Khối và Dương Quang rất vui vẻ. Phát hiện bọn nhỏ đều thích lão thái thái, cho nên ở chung với bà rất tốt.
Mạc Thanh Yên gọi Lệ lão thái thái một tiếng: "Bà nội."
Lệ lão thái thái cười "Tiểu Yên, có phải dọa con rồi con, ba đứa nhỏ này thật là dễ thương, lớn lên thật quá đẹp rồi. Bà mang bọn nó đi chơi, sẽ không trách bà chứ?"
Mạc Thanh Yên ngồi xuống, liếc mắt nhìn ba đứa nhỏ một cái, thật sự bọn chúng thiếu mất cảm giác ấm áp của gia đình. Bây giờ có thể có nhiều người thích bọn nhỏ như vậy, đối tốt với bọn nó, cô đương nhiên cũng rất vui lòng, sẽ không tức giận.
"Bà nội, không đâu, nhìn xem ba đứa bọn chúng, thích bà nhiều thế nào kìa."
Lệ Đình Tuyệt lạnh lùng ngồi xuống, lạnh giọng nói: "Bà nội, trước khi mang bọn nhỏ đi có thể trước nói với tụi con một tiếng không, nhìn xem Tiểu Yên thiếu chút nữa gấp đến khóc rồi."
Anh biết ba đứa con đối với cô quan trọng như thế nào, chỉ cần là vấn đề của con, cô liền mất đi lý trí, lòng gấp như lửa đốt.
Lệ lão thái thái nắm lấy tay của Mạc Thanh Yên: "Lần sau bà nhất định sẽ nói trước với con, có điều, chị con sinh ba, con có phải cũng được di truyền không?"
Ý tứ rõ ràng đến không thể rõ hơn được nữa, Mạc Thanh Yên không cách nào giải thích. Nếu nói ba đứa nhỏ là con cô, Lệ lão thái thái có thể không thể chấp nhận chuyện cô và Lệ Đình Tuyệt ở bên nhau, cho nên chỉ có thể im lặng.
Lệ Đình Tuyệt tiếp lời: "Đương nhiên, sau này con và Tiểu Yên cũng sinh ba đứa, đến lúc đó bà cũng đừng quá kích động đó?" Sợ trong lòng cô chịu không nổi.
Băng Khối và Dương Quang ngẩng đầu lên, ánh mắt đều dính lên người Lệ Đình Tuyệt, đáy mắt mang theo cảnh cáo. Chú đừng có mơ, mẹ không thể nào sinh con cho chú đâu.
Mà Lệ Đình Tuyệt chỉ cười nhạt, trên khuôn mặt yêu nghiệt đều là ấm áp. Hai đứa nhóc này, hắn thật muốn nghĩ biện pháp thu phục mới được.