Editor: Waveliterature Vietnam
Lúc trước nhà thiết kế kia rất cá tính, bây giờ thì đã trở nên tiều tụy. Mạc Thanh Yên hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, còn cho rằng cô ta còn đang tức giận đối với cô?
Không nghĩ tới là cô ta gặp rắc rối, chẳng qua đó là chuyện của cô ấy và cô cũng không muốn hỏi nhiều.
Trợ lý của Diệp Thanh Khuynh thông báo với cô ta, "Sếp, Mạc tiểu thư đến rồi."
Diệp Thanh Khuynh quay người lại, ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng vào Mạc Thanh Yên.
"Cô tới đây làm gì? Đến xem trò cười của tôi sao?"
Từ trong túi xách Mạc Thanh Yên lấy ra Nguyệt Tinh Thần, sau đó mở hòm ra, đặt xuống bàn trà.
"Tôi nói trong vòng ba ngày nhất định giúp cô tìm về, tôi tìm được rồi, đây là đồ của cô."
Nói xong cô quay người, bước đi rất phóng khoáng, trước mặt một người phụ nữ, cô rất thản nhiên. Ít nhất mỗi một việc cô nói qua đều làm được, cô không nợ cô ta.
Mạc Thanh Yên bước đến cửa, lúc đưa tay lên mở cửa thì phía sau truyền đến giọng nói của Diệp Thanh Khuynh.
"Mạc Thanh Yên, đừng cho rằng có Lệ thiếu thì cô sẽ có chỗ dựa, đàn ông là thứ vĩnh viễn không thể dựa vào được."
Nghĩ đến đơn sa thải trong tay, Lệ thị dám sa thải cô ta. Sau này cô ta sẽ rất khó lăn lộn trong ngành, vì vậy cô ta rất hận, vô cùng hận.
Mạc Thanh Yên không để ý đến lời cô ta nói, đẩy cửa bước ra. Cô vừa xuất hiện, liền có rất nhiều micro đưa tới.
"Diệp tiểu thư, xin hãy nói một chút, vì sao cô lại sao chép Khuynh Thành Thương, cô không biết Khuynh Thành Thương mười năm trước rất nổi tiếng, hơn nữa giá cả rất xa xỉ sao?"
Nghe được lời của phóng viên, Mạc Thanh Yên cũng coi như hiểu ra, Diệp Thanh Khuynh là sao chép rồi. Cô lãnh đạm nói: "Các người nhầm người rồi."
Một phóng viên khác liền nói: "Không phải cô ấy, Diệp Thanh Khuynh không phải là cô ấy."
Sau đó bọn họ tránh thành một đường, Mạc Thanh Yên bước đi, rời khỏi cái khách sạn ồn ào kia.
Cô đến bệnh viện, vào phòng bệnh, Lệ Đình Tuyệt đã ngồi dậy, Ngôn Ngọc đang cùng anh nói chuyện, nhìn thấy cô đi vào, Ngôn Ngọc không nói gì nữa. Mạc Thanh Yên cảm thấy có chút kỳ lạ, lẽ nào bọn họ có chuyện gì muốn giấu cô sao.
Nhưng cô thấy cũng không sao cả, cô tin tưởng Lệ Đình Tuyệt, vì vậy cũng không hoài nghi gì.
Cô đi đến bên cạnh anh, kiểm tra vết thương của anh, anh đang mặc đồ bệnh nhân, vì vậy dù cô không nhìn thấy vết thương, nhưng muốn chắc chắn là anh đã tốt hơn nên cô phải xem.
"Ngồi như vậy sẽ không sao chứ?"
Theo như cô thấy, Lệ Đình Tuyệt lúc nào cũng nằm. Thực ra cô không hề biết, sau khi cô rời đi, Nguyên Thành liền tới. Sau đó anh luôn làm việc, kí rất nhiều văn kiện, còn mở hội nghị qua video.
Lệ Đình Tuyệt là người rất bận rộn, nếu như muốn chết, cũng phải xử lý xong công việc. Bằng không bao nhiêu người đang trông cậy anh phát lương để nuôi gia đình phải biết làm thế nào.
Lệ Đình Tuyệt nắm lấy tay cô, bảo cô ngồi xuống cạnh anh.
"Em hỏi Ngôn Ngọc xem, như này chỉ coi là vết thương ngoài da, không sao cả."
Mạc Thanh Yên chuyển ánh mắt về phía Ngôn Ngọc, Ngôn Ngọc chỉ gật gật đầu, kỳ thật anh ta đâu coi là vết thương ngoài da, rõ ràng viên đạn vẫn còn ở trong thân thể, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà tên này lại có thể nói một cách nhẹ nhàng như vậy.
Mạc Thanh Yên cười, chỉ cần anh có thể tốt lên, cô thấy rất yên tâm.
Ngôn Ngọc nhìn bộ dạng tình tứ sâu đậm của hai người, người độc thân như anh cảm thấy rất bất mãn, liền đứng dậy.
"Tôi còn có cuộc phẫu thuật, đi trước đây."
Có Mạc Thanh Yên bên cạnh, khuôn mặt Lệ Đình Tuyệt ngập tràn ý cười. Hai người đều đang xử lý công việc, nhưng Lệ Đình Tuyệt lâu lâu lại nhìn trộm cô một cái, dáng vẻ tập trung của cô thật sự rất đẹp.
Anh đưa tay ra giúp cô vén tóc ra sau tai, "Tiểu Yên, chồng em kiếm tiền rất giỏi, em không cần làm việc quá sức như vậy, anh hi vọng trong mắt em chỉ có anh chứ không phải là công việc."
Mạc Thanh Yên khuôn mặt nhỏ nhắn cười nhẹ, anh là đang phàn nàn sao? Nói cô không để ý đến anh?
Nhưng Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô, trái tim liền tan chảy, bàn tay ôm lấy cô, chiếc miệng nhỏ của cô liền được chiếc miệng của anh quấn lấy.