Editor: Waveliterature Vietnam
Nhìn thấy cô căng thẳng như vậy, ý cười trong mắt Lệ Đình Tuyệt càng rõ hơn, anh ta càng không nỡ rời xa cô.
Vì thế nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, "Tuân mệnh, bà xã đại nhân."
Mạc Thanh Yên ngây người, khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt với anh ta.
"Ai là bà xã của anh chứ?"
Sau đó chạy nhạn vào nhà tắm, Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô, liền bật cười.
Mạc Thanh Yên cầm khăn lau mặt cho anh ta, lúc này thím Thẩm đi vào, tay cầm hộp cơm, Mạc Thanh Yên đi đến đón lấy, "Thím Thích, sao thím lại đến đây?"
Ngày đó thím Thích cũng có mặt ở hiện trường, vì thế bà đều nhìn thấy tất cả mọi việc, đáy mắt chứa lệ.
"Đại tiểu thư, cô coi tôi như người thân, tôi thật sự rất cảm động."
Nếu không phải vì bà, Lệ thiếu gia sao có thể bị thương chứ? Hơn nữa anh ta có thể vì đại tiểu thư đỡ đạn, có người đàn ông như vậy ở bên cạnh đại tiểu thư, bà cũng yên tâm.
Mạc Thanh Yên cười, dắt tay bà đến bên giường Lệ Đình Tuyệt.
"Chúng ta là người nhà, thím nói như vậy thật xa cách."
Thím Thích nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt chỉ có thể nằm, cảm thấy rất đau lòng.
"Lệ thiếu gia, hôm qua thật sự may là có cậu, hay để tôi làm chút gì đó, mỗi ngày tôi đều đun thuốc đem tới, coi như chút tấm lòng của tôi."
Lệ Đình Tuyệt biết, bà là người hầu từ nhỏ đã chăm sóc cho Mạc Thanh Yên, nha đầu kia và bà quan hệ rất tốt, vì vậy mới lấy bản thân đổi lấy sự an toàn của cô. Anh đưa mắt nhìn bà, "Làm phiền rồi."
Mạc Thanh Yên định hạ bàn ăn cơm xuống cho Lệ Đình Tuyệt, thím Thích lại đẩy cô ngồi xuống ghế.
"Đại tiểu như, những việc như vậy cô đã bao giờ làm đâu, để tôi để tôi."
Trong tim bà cô vẫn còn là một đứa bé chưa hiểu chuyện, được nuông chiều, giống như lúc các ngôi sao vây quanh mặt trăng.
Thật ra cô sớm đã không phải là cô gái cái gì cũng không hiểu nữa, ngay cả khi luôn có người hầu hạ, nhưng chuyện của ba đứa trẻ đều là do cô tự tay lo liệu.
Lệ Đình Tuyệt đưa mắt tới, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô, con ngươi hơi tối lại. Thím Thích đối với cô rất tốt, tình cảm này là do góp nhặt từng ngày mới có. Chẳng qua nha đầu kia lương thiện như vậy, lại rất đáng yêu, ai cũng sẽ thích cô sao?
Nghĩ đến đây ánh mắt của anh cùng cô hợp lại, hai người nhìn nhau rất thâm tình.
Ăn qua bữa sáng, tâm trạng Lệ Đình Tuyệt sau khi uống thuốc xong tốt hơn nhiều. Mặc dù trước đây một ngày ngủ rất ít, nhưng đêm qua anh ta lại ngủ rất ngon. Đàn ông chính là bên trong thân thể tốt, dù bệnh nặng, nghỉ ngơi tốt đều sẽ biến thành tinh thần sảng khoái.
Có hộ lý ở đây, nên Mạc Thanh Yên đến công ty, cô cho rằng thân thể của Lệ Đình Tuyệt không có gì đáng lo ngại nên rất yên tâm.
Đến công ty cô liền mở cuộc họp, sắp xếp lại công việc gần đây. Sau đó cô cầm nguyệt tinh thần đến khách sạn, nhưng cô vừa đến sảnh khách sạn liền nhìn thấy rất nhiều người trong giới truyền thông đều ở đó.
Mạc Thanh Yên bước qua, nghe thấy họ đang nói chuyện.
"Các người có chắc Diệp Thanh Khuynh sẽ xuống lầu gặp mặt truyền thông chúng ta chứ?"
"Trợ lý cô ta nói, bảo chúng ta đợi ở đây là được."
Mạc Thanh Yên bước vào thang máy, nhấn tầng 30, có chút bất ngờ. Chẳng lẽ lễ phát hành mấy ngày trước quá thành công nên Diệp Thanh Khuynh phát hoả rồi?
Nhưng ngay cả là nhà thiết kế chính cũng không thể giận dỗi như minh tinh vậy chứ?
Lúc cửa thang máy mở ra, nhìn thấy cả tầng đều là phóng viên, hội tụ đông đủ, ai cũng có chút kích động.
Mạc Thanh Yên đi ra, bước đến phòng 3007, ấn chuông cửa.
Trợ lý của Diệp Thanh Khuynh mở cửa, nhìn thấy là Mạc Thanh Yên liền bảo cô đi vào. Mạc Thanh Yên tiếng vào phòng, nhìn thấy Diệp Thanh Khuynh mặc đồ ngủ, đang nghe điện thoại.
"Trần tổng, không phải ông nói chỉ cần tôi tự nguyện, cái gì ông cũng cho tôi sao? Bây giờ tôi cần một đội luật sư tốt nhất, ông có thể giúp tôi không?
Sau đó cô tức giận cúp điện thoại, hút một hơi thuốc thật sâu.
"Tất cả đều là kẻ lừa đảo."