Editor: Waveliterature Vietnam
Mạc Thanh Yên bị đau cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại, nhận ra là giọng nói của Bạch Mạn Cầm, buông lỏng Mạc Thanh Tuyết ra. Sau đó, thực hiện một cú xoay bả vai quật Bạch Mạn Cầm ngã xuống đất khiến bà ta phải kêu oái oái vì sự đau đớn.
"Mẹ......"
Mạc Thanh Tuyết liền đi qua đỡ lấy Bạch Mạn Cầm, sau đó quét mắt về phía Mạc Thanh Yên một cách sắc bén.
"Bớ người ta, Mạc Thanh Yên đánh người."
Nghe thấy động tĩnh ở bên này, Mạc Chí Kiên đi vào thêm cả thím Thích.
"Sao lại thế này?"
Mạc Chí Kiên về nhà, vừa mới vào phòng ngủ thì chợt nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Tuyết.
Thím Thích biết Đại tiểu thư phải chịu ấm ức rồi, đi qua nắm lấy tay của cô. Nhìn thấy một nhúm tóc trên mặt đất, ánh mắt ẩn hiện sự đau xót nhìn về phía cô.
"Đại tiểu thư, lão thái gia tìm cô."
Thật ra, Mạc lão gia tử uống thuốc xong đã đi ngủ rồi nên vốn dĩ không nghe thấy gì. Thím Thích là muốn mang cô rời khỏi nơi này. Những người này đáng sợ thế nào bởi bà ngày ngày đều ở cùng bọn họ nên đương nhiên hiểu rõ.
Hai mẹ con nhà này là người trắng đen lẫn lộn, nhìn đại tiểu thư từ nhỏ đã bị bọn họ ức hiếp mà cô lại thuần khiết lương thiện, cho nên bà vô cùng thương cô.
Mạc Thanh Yên mỉm cười, "Tôi không sao, thím Thích người yên tâm đi."
Cô không còn là Mạc Thanh Yên của quá khứ nữa nên sẽ không để mẹ con bọn họ tùy ý bắt nạt.
Mạc Thanh Tuyết chỉ vào Mạc Thanh Yên và nói: "Ba, cô ta đánh mẹ, nhìn mặt mẹ con xem đều trắng bệch rồi này."
Vốn dĩ Bạch Mạn Cầm muốn giúp con gái đánh Mạc Thanh Yên. Nhưng bà ta không ngờ lại bị cô quật ngã xuống đất, mặt chạm xuống đất trước tiên, cả mắt cũng bị sưng húp còn không nhìn rõ thứ gì hết, vì thế khóc to.
"Huhu...... Chồng à, Tiểu Yên vừa trở về đã đến tìm em với Tiểu Tuyết gây phiền phức, trách chúng ta bao năm qua hưởng phúc mà lại để con bé chịu khổ ở bên ngoài."
Mạc Chí Kiên nhíu mày, "Tiểu Yên, sao con lại đi đánh thím hai mình mà bà ấy đã có tuổi rồi."
Hơi thấy tức giận, Tiểu Yên của trước kia luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện. Bây giờ làm sao lại trở nên dã man như vậy, cảm thấy đau lòng cho bà xã mình.
Mạc Thanh Yên nắm lấy tay của thím Thích, chống lại tầm mắt của Mạc Chí Kiên.
"Chú hai, người không phạm ta, ta không phạm người."
Cô nói xong liền kéo thím Thích cùng ra ngoài, sau đó xuống lầu, thím Thích tiễn cô ra cửa.
"Đại tiểu thư, đau lắm phải không?"
Rụng một nhúm tóc lớn như vậy liền biết ngay người đàn kia xuống tay rất mạnh.
Mạc Thanh Yên lắc đầu, "Cái này có tính là gì chứ? Thím Thích, lần sau tôi lại đến đây thăm mấy người."
Cô mở cửa xe và ngồi vào, xe từ từ lăn bánh nhanh chóng rời khỏi Mạc gia. Cô lấy điện thoại ra và quay một dãy số, "Anh hãy theo dõi Mạc Thanh Tuyết, xem ngày mai cô ta đi đâu. Thêm cả nghe lén tất cả cuộc gọi của cô ta, chỉ cần liên quan đến Nguyệt Tinh Thần phải lập tức báo cho tôi."
Trước giờ cô chưa từng dùng đến người của Sinh Môn ở Lâm thành, đây là lần đầu tiên cô để bọn họ hành động.
————————
Sau khi Lệ Đình Tuyệt đến Minh thành liên tục mở các cuộc họp, sau đó đi khảo sát công trường. Lệ thị nhận một công trình sân bay quốc tế với bên kia, quy mô rất lớn. Cho nên anh phải tự mình đến bàn chuyện về các điều khoản khoản, vì thế vẫn luôn bận rộn.
Sau đó lại tiệc rượu, về khách sạn đã là rạng sáng. Anh tắm xong liền đứng ở bên cửa sổ hút thuốc.
Nhìn cả một vùng đèn sáng ở bên ngoài, khóe miệng hơi cong. Hồi trước khi đi công tác, không có cảm giác gì lớn mà chỉ là thay đổi chỗ ngủ mà thôi.
Nhưng hôm nay anh lại hy vọng có thể về sớm hơn để được gặp cô.
Anh cầm lấy điện thoại, cả một ngày không xem điện thoại mà lúc này mở ra xem nhưng không có cuộc gọi của cô, cả tin nhắn cũng không có nốt. Hầu như đều là chuyện công việc, con ngươi tà khí hiện lên vẻ mất mát.
Bỗng nhiên anh nhìn thấy một video biết đó là quang cảnh của buổi họp báo hôm nay bởi vì trên máy bay anh đã nhìn toàn bộ quá trình, thật sự vô cùng hoàn mỹ.
Vì thế mở ra xem, mi tâm nhăn lại với nhau, con ngươi bắn ra khí lạnh.
Diệp Thanh Khuynh dám đánh cô, ai cho cô ta lá gan đó.
- ----- còn một chương nữa --------