Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!

Chương 229: Đây là nhà của cô




Editor: Waveliterature Vietnam

Sau khi Diệp Thanh Khuynh rời đi, Mạc Thanh Yên phân chia nhiệm vụ cho quản lí của từng bộ phận, sau đó liền đi điều tra vụ Nguyệt Tinh Thần mất tích.

Trung tâm triển lãm báo án, cảnh sát đến tìm hiểu tình hình, lấy vân tay, sau đó nói với bọn họ hãy chờ tin tức, họ sẽ tiếp tục điều tra.

Mạc Thanh Yên nghĩ lại chuyện nhìn thấy xe của Mạc Thanh Tuyết lúc trước thì cảm thấy hình như chuyện này có liên quan đến cô ta, cô liền đi thăm dò.

Vì thế bèn lái chiếc siêu xe màu đỏ đến Mạc gia, đang đi trên đường thì điện thoại reo lên, cô nhìn là cuộc gọi của Trần Bang Thạc, biết anh cả khẳng định đã biết chuyện hôm nay. Dù sao thì đây cũng là công ty của anh ta, chắc chắn nhân viên ở đây sẽ báo cáo cho anh ta đầu tiên.

Nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc của anh cả thì hơi thấy sợ hãi.

"Anh cả."

Cuối cùng cô nhận điện thoại nhưng giọng nói hơi run sợ.

"Tiểu Ngũ, hôm nay em phải chịu ấm ức rồi, có cần anh cả ra tay không."

Khi xem video cô bị ăn đánh thì cả người anh ta phẫn nộ, Diệp Thanh Khuynh tính là cái thá gì chứ Dám đánh Tiểu Ngũ. Cho nên anh ta bắt đầu hành động nhưng nghĩ đến tính tình quật cường của nha đầu kia nên vẫn nói trước với cô một tiếng.

Không nghe thấy anh cả trách cứ, Mạc Thanh Yên thở phào nhẹ nhõm.

"Anh cả, là em thất trách, khiến danh dự của công ty bị tổn hại nên đó hẳn là điều em phải chịu. Tiểu Ngũ trưởng thành rồi nên anh cả không cần lo lắng đâu, chút việc này bản thân em có thể tự xử lí."

Nghe thấy giọng nói nhu hoà của cô, Trần Bang Thạc nhấm nháp một ngụm rượu vang đỏ, đã lâu lắm rồi không được gặp cô. Rất nhớ vô cùng nhớ cô, nếu không phải bởi vì ở Tuyên thành còn bề bộn nhiều việc thì anh đã sớm đến chỗ cô rồi.

Thế mà nha đầu kia vẫn không rõ tấm lòng của anh, tựa như lúc nghe điện thoại mà giọng nói còn run sợ, cô luôn luôn sợ anh ta.

"Ừm, anh cả tin em có thể làm được. Tuy nhiên, nếu có yêu cầu gì thì lúc nào cũng có thể tìm anh."

Mạc Thanh Yên cười ảm đạm, "Cám ơn anh cả."

Cúp điện thoại xong nụ cười của cô vẫn vương lại trên môi, anh cả không trách cô mà ngược lại quan tâm cô, cũng coi như không còn tâm lí nặng nề.

Đến Mạc gia, cơ thể của Mạc lão gia tử đã tốt hơn nhiều và đang ở trong sân hóng mát. Thấy Mạc Thanh Yên đi vào thì ông vô cùng vui vẻ mà gọi cô.

"Tiểu Yên, con về rồi à."

Mạc Thanh Yên đến bên cạnh ông, "Ông nội, hôm nay khí sắc tốt lắm, sau này nên ra ngoài đi lại nhiều hơn nhé."

Thím Thích đã trồng hẳn một vườn rau trong hoa viên, bà và chú Thích đang làm rau trong vườn.

Cùng mỉm cười chào Mạc Thanh Yên, "Đại tiểu thư."

Mạc Thanh Yên đi vào, theo chân bọn họ cùng hái cà chua, Mạc lão gia tử cứ nhìn cô mãi, dưới ánh mặt trời cùng cả nhà A Thích vui vẻ. Không khỏi mỉm cười, nha đầu kia là đứa nhỏ số khổ.

Ba tuổi đã không cha không mẹ nên từ nhỏ sống ở cạnh ông. Ông cực kỳ chiều cô cho nên lúc trước chỉ là một cô gái nhỏ thuần khiết như tờ giấy trắng. Xa cách năm năm, cô đã trở nên thành thục hơn.

Hy vọng cô mãi mãi sống tốt, đó là tâm nguyện lớn nhất của lão gia tử.

Lúc ăn tối, khẩu vị lão gia tử rất tốt, ăn liền hai bát cơm. Thím Thích cười nói.

"Đại tiểu thư, cô nên chuyển hẳn về đây ở đi, nhìn xem hôm nay lão thái gia ăn uống ngon miệng như vậy. Nếu mỗi ngày cô đều ở đây, thân thể của lão gia sẽ càng ngày càng tốt lên đấy."

Mạc Thanh Yên mỉm cười, gắp đồ ăn vào bát cho Mạc lão gia tử, "Tôi quen ở một mình rồi vả lại không phải tôi cũng thường xuyên về nhà thăm ông nội đấy thôi."

Lúc này, Mạc Thanh Tuyết trở về, nghe được giọng của Mạc Thanh Yên, cô ta liền đi vào nhà ăn, ngồi ở phía đối diện với cô.

"Mạc Thanh Yên, lại đến đây nịnh hót ông nội à, cô thật đúng là niềm nở đấy chứ."

Ngữ điệu không âm không dương làm hỏng hình ảnh dùng cơm vốn đang ấm áp lúc ban đầu. Mạc lão gia tử bỏ đũa xuống thật mạnh, quét mắt nhìn cô ta.

"Tiểu Tuyết, con nói cái gì vậy? Con bé là chị của con, đây là nhà của nó, nó muốn về lúc nào đều không thành vấn đề."