Editor: Waveliterature Vietnam
Mạc Thanh Yên nhìn thiết bị giám sát, sau đó nói với Tiểu Ngư.
"Không phải chúng ta có chuẩn bị bản sao để phòng bất cứ tình huống nào à? Bây giờ lấy bản sao của dây chuyền Nguyệt Tinh Thần ra đi, chương trình không thể bị phá hỏng."
Cái này là lúc trước bọn họ đã chuẩn bị tốt nên vào lúc này tạm như vậy đã.
"Vâng, Mạc tổng, bây giờ em đi lấy ạ."
Mạc Thanh Yên bắt đầu tra xét xem rốt cuộc dây chuyền Nguyệt Tinh Thần đã ở đâu? Cô đi đến cửa và hỏi hai vệ sĩ.
"Vừa rồi có người ngoài đến đây không?"
Cô nhíu mí nhìn họ, hai vệ sĩ nghĩ một hồi, "Mạc tổng, chưa từng có người ngoài đến đây, tất cả đều là nhân viên bên trong, chúng tôi đều có kiểm tra thẻ làm việc.
Mạc Thanh Yên nghi hoặc, nếu là nhân viên làm việc thì không có khả năng trộm đi, tuyệt đối có người ngoài đã đến.
Vì thế nói với bọn họ, "Đưa tôi đến phòng giám sát."
Trong đó có một người đàn ông áo đen đưa Mạc Thanh Yên đến phòng giám sát, Mạc Thanh Yên để nhân viên bên trong điều chỉnh màn hình giám sát đến phòng chứa đồ, có rất ít người ra vào, sau đó là Mạc Thanh Yên đi vào và đến Tiểu Ngư đi vào đổi ca cho người của Tú Nhi ở bên trong.
Đến thời điểm mấu chốt thì màn hình chợt tối đen.
Mạc Thanh Yên nhíu mày, "Sao lại thế này?"
Nhân viên phòng giám sát làm lại nhưng hình ảnh vẫn không ra, bọn họ nhìn nhau và lắc đầu.
"Mạc tổng, thiết bị gặp trục trặc."
"Vậy hình ảnh của lúc sau còn có thể khôi phục được không?"
Mạc Thanh Yên hơi thay đổi sắc mặt, làm sao lại khéo thế? Cô thật sự không tin, rốt cuộc là ai đã lấy đi dây chuyền Nguyệt Tinh Thần?
Lúc này, điện thoại của Tiểu Ngư gọi đến, cô liền nhận điện thoại.
"Sao rồi? Chương trình kết thúc chưa?"
Tiểu Ngư nhìn vẻ mặt không hờn không giận của Diệp Thanh Khuynh thì nói nhỏ: "Mạc tổng, chủ tịch Diệp không vui nên khi chị đến đây nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị.
Mạc Thanh Yên thở dài một cách lạnh lùng, biết rõ Diệp Thanh Khuynh sẽ không hài lòng. Người phụ nữ này vốn đã có địch ý với cô, bây giờ thì càng bị cô ta coi thường.
Cô nói với nhân viên bên trong: "Mấy người mau chóng khôi phục lại đi, bằng không đồ là mất ở chỗ mấy người nên các người sẽ phải chịu trách nhiệm về điều này."
Ngay cả thiết bị giám sát cũng bị phá hư, trung tâm triển lãm không thể tránh khỏi trách nhiệm.
"Vâng, Mạc tổng."
Mạc Thanh Yên đi thang máy đến hội trường đầu tiên của tầng 1, bên phía truyền thông đều đã đi cả khách quý mời đến cũng ra về. Lúc này chỉ còn nhân viên của cô với nhân viên của Tú Nhi đang giải quyết hậu quả.
Mạc Thanh Yên cắn môi, kiên trì đi qua.
Vừa mới đi đến trước mặt Diệp Thanh khuynh, trên mặt đã bị quăng cho một cái tát thật mạnh.
Mạc Thanh Yên nâng mắt, đáy mắt nổi lên khí thế quật cường, cô cười lạnh.
"Chủ tịch Diệp, cô yên tâm, Nguyệt Tinh Thần của cô tôi nhất định sẽ tìm về cho cô."
Ánh mắt Diệp Thanh Khuynh càng phát lạnh, "Mạc Thanh Yên, cô không phải đang cố ý chứ, đó là tác phẩm mà tôi tâm đắc nhất mà cô lại làm mất nó. Còn cho hàng giả lên sân khấu khiến tôi thật thất vọng về cô. Sao Lệ tổng có thể nhìn trúng thứ bình hoa như cô được, một ít hữu dụng cũng không có."
Những lời xúc phạm đó đã được cô ta phóng to lên n lần quanh khu hội trường. Hầu như tất cả mọi người đều nhìn lại, sau đó nhỏ tiếng nghị luận.
Nét mặt Mạc Thanh Yên lạnh lùng, nhưng tính cách quật cường của cô vẫn tồn tại.
"Tiểu Ngư, tiễn chủ tịch Diệp về khách sạn."
Sau đó nói với Diệp Thanh Khuynh: "Trong vòng 3 ngày, nhất định đem Nguyệt Tinh Thần trả lại cho cô, hơn nữa chương trình hôm nay diễn ra rất thành công, không người nào biết đó là đồ giả."
Cô đã chuẩn bị chu toàn nên dù có xảy ra chuyện này thì chương trình vẫn rất thành công. Về điểm này thì không thể không nói, Mạc Thanh Yên là người phụ nữ có năng lực và vô cùng thông minh.
Mục đích của Diệp Thanh Khuynh là khiến cho cô phải khó xử nhưng nhìn thấy sự trầm ổn của cô, có sự bình tĩnh vượt qua độ tuổi cô nên có. Chẳng trách Lệ Đình Tuyệt thích cô, điều đó của cô quả thật khác với người thường khiến cho cô ta càng ngày càng ghen tị.
- ------ Nếu Lệ thiếu mà biết thì sẽ đòi lại cái tát này thế nào đây? --------