Editor: Waveliterature Vietnam
Lệ Đình Tuyệt không đưa cho Mạc Thanh Yên, hơn nữa còn để đứa trẻ lên xe bọn họ.
Mạc Thanh Yên đón con, xoa bóp tay anh, bảo anh đừng tức giận, Lệ Đình Tuyệt nhìn cô, thăm dò cơ thể, giúp bọn họ đóng cửa xe lại.
Xe chậm rãi rời đi, Lệ Đình Tuyệt để tay túi quần, cứ nhìn xe biến mất hòa vào dòng xe.
Lãnh Nhiên bước đến, vỗ anh.
"Tuyệt, cảm giác ăn baba khổ sở chứ?"
Sau đó nhận lại một ánh mắt đông chết người, anh cười, "Haha, vẫn là hai đứa trông giống ba ba của anh."
Lệ thiếu gia cũng có ngày hôm nay, khiến cho Lãnh Nhiên thấy bất ngờ. Dường như gặp Mạc Thanh Yên bắt đầu, Lệ thiếu gia không còn là người đàn ông thiên thần ngày nào nữa. Bởi vì anh không thu phục được người phụ nữ đó, bây giờ đến con của người phụ nữ đó cũng không thu phục được, thật sự khắc tinh.
Lệ Đình Tuyệt để lại một khung cảnh lạnh như băng, người nào đó tâm trạng rất tệ. Bị từ chối, hơn nữa còn là hai đứa trẻ từ chối, tâm trạng tốt mới lạ.
Lãnh Nhiên đuổi theo, "Tuyệt, anh đừng như thế, nên đi tìm hiểu trẻ con nhiều hơn, nói không chừng có thể phát hiện bọn trẻ thích cái gì?"
Lệ Đình Tuyệt nghĩ, vẫn nên từ chỗ Angel phá bỏ, dù sao cũng là từ một bụng sinh ra, mặc dù tính cách không giống, yêu thích chí ít phải biết chứ. Không phải nói là có sự tương đồng về tâm hồn sao.
Mạc Thanh Yên đắp chăn cho Angela, nhìn con bé ngủ rất say, không ngừng cười. Tiểu nha đầu này hôm nay chơi mệt rồi, không biết quan hệ giữa Lệ Đình Tuyệt và hai đứa sao rồi?
Có điều nghĩ thì sẽ biết, hai đứa này không giống trẻ con bình thường, đồ chơi của trẻ không thu hút được chúng.
Mạc Thanh Yên đi tắm, mặc váy ngủ màu trắng, chuẩn bị đi ngủ sớm. Lúc đó điện thoại vang lên, cô mở điện thoại.
Gương mặt tuấn tú yêu nghiệt của Lệ Đình Tuyệt xuất hiện, vẻ mặt thản nhiên, người đàn ông này, không bao giờ nhìn thấy một chút biểu cảm trên mặt anh. Trừ lúc tâm trạng anh tốt, góc cạnh mới thay đổi chút.
"Em về nhà rồi?"
Tưởng rằng anh với Lãnh Nhiên đi chơi, không ngờ sớm vậy mà anh đã ở nhà.
Lệ Đình Tuyệt nhìn khuôn mặt cô trắng nõn, mặc chiếc váy ngủ nửa xuyên thấu, khêu gợi cảm giác lên xuống. Ánh mắt mãnh liệt, môi khẽ mở.
"Muốn ôm em đi ngủ."
Một câu nói khiến cho Mạc Thanh Yên run lên, người con gái đang yêu chính là như thế, một câu nói đều có thể khiến **. Trong lòng nghĩ đến luôn là người ấy, hơn nữa người ấy muốn ôm cô ngủ.
Đương nhiên có chút kích động, cười ngọt ngào.
"Biết là anh nghĩ như thế." Thật ra cô cũng nghĩ thế, nhưng nghĩ đến bọn trẻ, cô nói:"Sau này em sẽ đền cho anh có được không?"
Nghe giọng nói yếu ướt của cô, người đàn ông càng không thể bình tĩnh được, nhẹ liếm môi, ánh mắt đen tối.
"Đền bù thế nào đây?"
Rõ ràng biết Mạc Thanh Yên nói cái gì? Nhưng anh vẫn để cô phải nói.
Mạc Thanh yên đỏ mặt, "Anh không biết sao? Vậy coi như em chưa nói gì."
Ách…
Sắc mặt người đàn ông tối lại, con mắt mang đến sự ấm áp, mà lúc này lại từ ấm biến thành lạnh, tựa hồ phúc thượng một tầng hàn băng.
Cảnh một lát đã đông lạnh lại, Mạc Thanh Yên cũng nhận thấy sự thay đổi của anh, lúc nãy vẫn còn cười, vậy mà giờ bỗng thành mặt băng sơn.
Lệ Đình Tuyệt bỗng nói, "Yêu thương nhung nhớ, chủ động nhiệt tình, có thể làm được không?"
Ý tứ đã rõ ràng, Mạc Thanh Yên nghĩ đến khung cảnh đấy, không ngừng cúi đầu cười.
"Ừm, có thể."