Editor: Waveliterature Vietnam
Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy bộ dạng mê người của cô, khẽ liếm môi một chút, thật sự rất muốn hôn cô.
Mạc Thanh Yên nhẹ đặt hai tay lên gáy anh, dúi đầu vào lòng anh. Thấp giọng nói:" Xấu hổ lắm, không muốn ở đây "
Mặc dù cô đã nhìn người khác hôn, nhưng không chịu nổi việc để người khác nhìn, cảm thấy rất xấu hổ.
Lệ Đình Tuyệt nghe lời của cô, trong lòng cảm thấy kích động, cô thật ra vẫn là một trang giấy trắng, chưa từng hẹn hò, giống anh. Chỉ là trải qua một số chuyện không liên quan đến cô, khiến cô trưởng thành hơn.
Vì thế cúi đầu xuống cười, " Được, chúng ta về nhà rồi mới hôn. "
Ách, cô có ý này sao?
Hình ảnh hai con người đứng đầu đường ôm nhau bị Uông Lạc Lạc nhìn thấy, toàn thân cô bất động. Liền thiện cảm đẩy cô, " Sao thế? "
Uông Lạc Lạc nhìn thấy sắc mặt Lệ Đình Tuyệt ấm áp, còn Mạc Thanh Yên giống như một con chim nhỏ nép vào người vậy, cắn răng.
Khó trách gần đây cô hẹn Lệ thái thái, Lệ thái thái bảo không có thời gian. Thì ra Lệ Đình Tuyệt có bạn gái mới, hơn nữa là Mạc Thanh Yên, thật đau lòng, rất đau.
" Lạc Lạc, sao thế? "
Nhìn thấy cô rơi lệ, người bạn bên cạnh lo lắng.
Uông Lạc Lạc lau nước mắt, " Mình không sao, các cậu đi chơi thôi, mình có việc bận, phải về trước. "
Lệ Đình Tuyệt nắm tay Mạc Thanh Yên tiến về phía trước, nhà hàng anh đặt cách đây không xa. Đêm muộn gió lạnh thổi, rất thoải mái. Nhất là đi cùng người mình thích, dường như có thể đi đến tận cùng của thế giới.
Trong nhà Mạc Thanh Yên, Băng Khối với Dương Quang không thấy mẹ đâu, liền đi lên tầng, phòng của cô không có ai, tìm hết nhà cũng không thấy cô.
Băng Khối nhìn cửa cổ, " Mẹ chắc chắn trốn ra ngoài rồi, chính vì để gặp người đàn ông kia." Rõ ràng không vui.
Còn Dương Quang cười cười, " Mẹ chưa từng yêu đương, hơn nữa người ta đẹp trai như thế, vì thế mới bị mê hoặc. Anh, anh thấy ông ta có thể là người mẹ có thể giao phó không?"
Bọn họ ở Tuyên Thành, không thấy cô cùng với người đàn ông khác hẹn hò, không hợp ý cô, vì thế bọn họ rất yên tâm. Hơn nữa những người đó khi biết cô có ba đứa con, bọn họ liền chạy nhanh như thỏ.
Nhưng với Lệ Đình Tuyệt, bọn họ không có niềm tin tuyệt đối.
"Đương nhiên là không được, trừ phi anh muốn chúng ta cả đời chỉ gọi mẹ là Tiểu Yên"
Băng Khối lạnh lùng, sau đó cầm điện thoại, định vị vị trí của Mạc Thanh Yên, sau đó hai đứa trẻ vảo Tiểu Văn đưa họ đi.
Màu hồng xung quanh nhà hàng, Lệ Đình Tuyệt đặt chỗ tốt nhất, Mạc Thanh Yên rất thích phong cách trang trí bên trong. Tất cả đều màu hồng, hơn nữa rất lãng mạn.
Cô chỉ vào con báo màu hồng đỏ bên cạnh, "Nó đang lén nhìn chúng ta,"
Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy cô giống như đứa trẻ con, miệng cười đắc ý.
"Yên tâm, nó không dám đâu, nó sẽ để bản thân giống như kẻ mù vậy."
Mạc Thanh Yên cười, "Anh đừng có chiều em quá? Em sợ sau này không thể rời xa anh được. "
Ánh mắt hai người lưu luyến thâm tình, ánh mắt đều là sự đắc ý. Lệ Đình Tuyệt đưa tay ra, nắm lấy tay cô.
"Tiểu Yên, ở bên cạnh anh, không được nói hai chữ rời xa."
Uông Lạc Lạc nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt đối xử ấm áp với Mạc Thanh Yên đến phát cuồng rồi. Vì thế cắn răng, trong lòng lạnh lùng nói.
"Mạc Thanh Yên, cô đợi đấy."
Cô chạy về sau nhà bếp, nhà hàng này là do ông ngoại cô mở. Vì thế vừa đi vào, tất cả mọi người đều cung kính gọi cô một tiếng.
"Tiểu thư Biểu."
Sau này nghỉ hè cô sẽ thay ông ngoại quản lý nhà hàng này, vậy nên lúc này cô có thể sử dụng. Cô liếc mắt ở chỗ làm thức ăn, hỏi.
"Khách quý ngồi hôm nay đặt món gì thế?"
"Phần món ăn tình nhân lãng mạn."
Chủ bếp trả lời cô, anh ta đang làm, món ăn rất tinh xảo, sắp thành hình chữ love. Còn có trái tim, nhìn thấy Uông Lạc Lạc ngày càng tức giận.
"Hôm nay tôi làm người phục vụ, để tôi phục vụ chỗ khách Vip."