Editor: Waveliterature Vietnam
Tới khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Tiểu Ngư lo lắng chờ ở cửa. Lúc nhìn thấy Mạc Thanh Yên, cô không khỏi nhìn trộm người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái, đẹp trai quá. Đáy lòng có một chút hâm mộ, người theo đuổi tổng giám đốc Mạc ai cũng đẹp trai như vậy.
Mạc Thanh Yên chỉ chỉ bên trong: "Anh tự mình đi dạo, tôi vào trong một chút."
Lệ Dạ Kiêu gật gật đầu, nhìn cô xuống xe đi cùng cô gái đứng chờ anh mới lái xe đến chỗ gửi.
"Tiểu Yên, người vừa nãy là ai vậy?"
Tiểu Ngư cuối cùng vẫn là không nhìn được, cười xấu xa nhìn cô.
Khuôn mặt bình tĩnh của Mạc Thanh Yên khẽ nhăn lại: "Đủ rồi, chỉ là bạn bè bình thường thôi, đừng suy nghĩ lung tung."
"Vậy à…" Vẻ mặt Tiểu Ngư có vẻ thất vọng, giống như rất muốn nghe cô nói đây là bạn trai mới của cô, như vậy Lệ Đình Tuyệt chính là độc thân, cô ấy có thể tiếp tục ảo tưởng về anh.
Mạc Thanh Yên khó hiểu: "Vì sao lại đến chỗ này? Không phải nói chỉ ăn bữa tối thôi sao?"
Tiểu Ngư lắc đầu: "Người ta nói muốn tới nơi này, chúng ta còn có thể làm sao chứ, được cái là ở đây có nhiều chỗ chơi đùa."
Cô nàng lấy ra một chiếc thẻ phòng: "Đây là phòng của chị, bên trong có một hồ nước nóng lớn, chị có thể hưởng thụ một mình."
Lệ thị thật không hổ là công ty lớn, chiêu đãi công ty đối tác quá chu đáo.
"Em có muốn được làm việc ở Lệ thị không?"
Giọng nói ngọt ngào của Mạc Thanh Yên vang lên, Tiểu Ngư gật đầu liên tục.
" Muốn chứ ạ, làm ở đó là mỗi ngày có thể nhìn thấy nam thần rồi."
Nói xong mới cảm thấy không đúng, nhìn bóng dáng Mạc Thanh Yên đi xa, cô không khỏi vỗ vộ cái miệng vô ý của mình. Có cấp trên nào sẽ thích nhân viên của mình nói chuyện như thế chứ, lại muốn đi công ty của người khác làm việc.
"Trần Ngư, đầu óc của mày càng ngày càng không dùng được, vì sắc đẹp lại dám đắc tội sếp."
Cô bước nhanh đuổi theo, muốn khóc!
"Tổng giám đốc Mạc, ý em không phải thế."
Mạc Thanh Yên bị cô nàng chọc cười: "Biết, biết em có ý gì."
"Không phải, em thực sự không có ý đó."
Hoàn toàn không biết giải thích như thế nào, Mạc Thanh Yên mới dừng cười, đi đến chỗ đám người đang đứng làm tiệc nướng.
Từ rất xa đã có thể nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt, hôm nay anh mặc đồ rất đơn giản, không phải là một thân âu phục nghiêm cẩn như thường ngày. Anh ngồi trước bàn, khuôn mặt tuấn tú ẩn dưới ánh chiều tà, càng có vẻ thần bí khó lường.
Nhìn đến cái đầu trọc của anh, Mạc Thanh Yên không nhịn được cười, cô rất hài lòng về kiệt tác của mình.