Editor: Waveliterature Vietnam
Lệ Đình Tuyệt đột nhiên đứng lên: "Ai cho nàng quyền tới đó?"
Nhà của hắn không phải ai thích đến là đến được đặc biệt là Mạc Thanh Tuyết sau khi tính kế hắn, hắn chưa tìm cô tính sổ vậy mà cô ta còn dám đến nhà của hắn ở lại.
Ngôn Ngọc nhìn vẻ mặt của hắn nói "Đừng nóng, cũng đừng phát hoả, đứa nhỏ trong bụng cô ta sẽ có thể chứng minh sự trong sạch."
Nếu cô ta sinh non thì muốn chứng minh cũng là điều không thể.
Lê Đình Tuyệt nhấc chân bước đi.
Lạnh lùng cười âm hiểm: "Chúng ta đi xem náo nhiệt?"
Ngôn Ngọc cầm ly nước trước mặt uống một ngụm hắn nói:"Thật phiền phức."
Nghĩ đến Mạc Thanh Yên tức giận cũng đúng. Đứa nhỏ bị vu oan, nàng lại càng tức giận hơn. Nhưng với tình cảnh hiện tại,có lẽ sẽ không thể để ý đến điểm này.
Lệ Đình Tuyệt dừng xe tại biệt thự hắn bước xuống xe như một cơn gió lướt qua.Vào cửa vú Trương đang đi tới đi lui tâm trạng vô cùng hỗn loạn.
Nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt vào cửa bà chạy nhanh ra đón.
"Thiếu gia,cuối cùng người cũng đã trở về,Mạc tiểu thư đến tìm lão thái gia,ta không thể không cho nàng vào được."
Vú Trương luôn có trách nhiệm chăm sóc hắn nên những thói quen của hắn bà đều biết. Biết hắn không thích người lạ bước vào nhà lại càng không thích Mạc Thanh Tuyết.
"Vú Trương, đêm nay ngươi đừng về nhà,lát nữa cho người đến làm sạch và khử trùng tất cả."
Nói xong hắn đi lên lầu không đi thang máy mà đi cầu thang bộ.Khi mở cửa,vẻ mặt hắn càng trở lên lạnh. Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc.
Hắn ho khan vài tiếng,phát hiện bên cạnh bàn là một bức ảnh mà đích thân Mạc Thanh Tuyết chụp.
Hắn đi tới lấy bức ảnh vứt vào thùng rác liếc mắt quanh phòng ngủ một vòng nhưng không tìm thấy được người phụ nữ đó.
Mắt nhìn vào phòng thay đồ hắn bước tới. Nhìn thấy Mạc Thanh Tuyết đang thử quần áo trên mặt đất còn vài ba bộ. Hắn nhíu mày những thứ này là hắn chuẩn bị cho Mạc Thanh Yên vậy mà nàng ta cũng dám động vào.
Hắn đột nhiên bước tới bẻ tay Mạc Thanh Tuyết khiến nàng ta sợ hãi tới mức ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt hung dữ của hắn.
Lòng nàng ta lộp bộp một tiếng tuy nàng ta sợ hãi nhưng vẫn phải thật bình tĩnh.
"Tuyệt, quần áo này đều là do ngươi chuẩn bị cho ta có đúng không? Thật đẹp nha, ta rất thích."
Lệ Đình Tuyệt siết mạnh tay,đôi môi mỏng lạnh lùng nói.
"Ai cho phép cô bước vào đây? Ai cho phép cô chạm vào những thứ bên trong?"
Thật sự rất xấu hổ, nàng còn chưa từng gặp những chuyện như vậy, Lệ Đình Tuyệt thật sự khác lạ.
Sắc mặt Mạc Thanh Tuyết trắng bệt những giọt nước mắt từ từ lăn trên má.
"Ông nội tôi không cho tôi vào nhà nên tôi chỉ có thể ở lại nhà của anh thôi."
Lệ Đình Tuyệt thả lỏng tay nàng ta lùi lại vài bước. Nàng ta mang dáng vẻ bi thương, nhìn như thế sẽ khiến bất luận ai cũng phải động lòng.
Tuy vậy Lệ Đình Tuyệt lại phiền chán "Mạc Thanh Tuyết ở trước mặt tôi không cần giả tạo như vậy. Cô cảm thấy Lệ Đình Tuyệt tôi sẽ thừa nhận một đứa nhỏ không rõ nguồn gốc? Hay cô nghĩ tôi ngốc như một đứa trẻ?"
Không thể nói đây chính là là nỗi đau lớn nhất đối với Mạc Thanh Yên. Kế hoạch chưa bắt đầu mà việc mang thai đã bị bại lộ.Nàng ghét điều đó nhưng lại không còn lựa chọn nào khác.
"Tuyệt, cầu xin ngươi đừng đuổi ta đi ta nhất định sẽ sinh đứa nhỏ cho ngươi trong tương lai"
Nàng ta khóc đến tê tâm liệt phế, Lệ Đình Tuyệt căn bản không nghĩ sẽ cùng nữ nhân này nói nhiều như vậy vì thế hắn gầm một tiếng
"Vào đi, đem nàng ta về Mạc Gia"
Hai người đàn ông mặc đồ đen tiến vào kéo Mạc Thanh Tuyết ra ngoài, Mạc Thanh Tuyết gào khóc thảm thiết.
"Tuyệt, ngươi là người mà ta yêu nhất, ngươi nhất định phải tin tưởng ta"
- -- hàng ngày cầu phiếu ---