Editor: Waveliterature Vietnam
Sắc mặt Mạc Thanh Tuyết hơi đổi, đây là điều mà nàng sợ nhất, bất quá cô đã chuẩn bị tốt.
Bạch Mạc Cầm vừa nghe liền mất hứng, nhưng nhìn đến Mạc lão gia tử còn ở đây, thu liễm rất nhiều.
"Lệ Đình Tuyệt, câu như vậy là hoài nghi thân phận đứa nhỏ, đứa nhỏ về sau nhất định sẽ không cùng cậu thân cận."
Mà Lệ Đình Tuyệt tà ác cười, "Tôi không quan tâm."
"Cậu......"
Bạch Mạc Cầm tức giận không được, chính là không thể mắng, cũng không thể đánh. Sắc mặt rất kém trừng mắt nhìn hắn, cũng hận hắn, đứa nhỏ này hắn muốn nhận liền nhận, không muốn nhận cũng phải nhận.
Lệ lão gia tử giúp đỡ cháu trai của mình nói: "Loại sự tình này đã điều tra xong, Tuyệt nói không cùng tiểu Tuyết phát triển đến bước kia, cho nên vẫn là muốn làm rõ ràng cho thỏa đáng."
Mạc lão gia tử tuy rằng tức giận, nhưng mà người ta đều hoài nghi như vậy, đương nhiên phải xét nghiệm, lấy lại trong sạch.
"Gọi bác sĩ đến xét nghiệm."
Ra lệnh một tiếng, Mạc Thanh Tuyết sợ tới mức co rúm người lại, nếu để cho ông nội biết, đứa nhỏ này không phải là con của Lệ Đình Tuyệt, như vậy cô có phải càng thảm hơn không. Tuy rằng sợ hãi, nhưng cô đã chuẩn bị rất tốt.
Lệ Dạ Kiêu đã thu mua phụ khoa của bác sĩ này, cho nên cô không cần khẩn trương. Cô tự an ủi chính mình, ánh mắt lại hướng về phía Lệ Đình Tuyệt, si mê mà nhìn khuôn mặt tuấn tú đấy.
Cho dù hiện tại tóc của anh toàn bộ mất hết, chính là nhìn lại càng đẹp hơn, tựa hồ tăng thêm vài phần phong tình, càng thêm yêu nghiệt.
Lệ Đình Tuyệt cảm giác được ánh mắt của cô ta, lạnh lùng chống lại, tựa như một thanh kiếm dài, làm cho Mạc Thanh Tuyết phải rút lại tầm nhìn.
Lúc này, bác sĩ được đưa vào, không phải là bác sĩ nơi này, mà bác sĩ tư nhân của Lệ thị. Mạc Thanh Tuyết hoàn toàn hỗn độn, cô biết rằng, Lệ Đình Tuyệt cũng không dễ lừa gạt như vậy.
Hắn làm sao có thể tin tưởng người khác, cho nên sẽ tìm thầy thuốc mà mình tín nhiệm nhất lại đây.
Nhìn thấy bọn họ mang dụng cụ phụ khoa tiếng vào, Mạc Thanh Tuyết cầm chặt tay mẹ của mình, "Không, tôi không cần, hiện tại đứa nhỏ còn nhỏ không thể làm, tôi biết, rút nước ối, đứa nhỏ cũng rất dễ dàng sanh non."
Cô một bên khóc một bên nói, bộ dáng rất là thê thảm, rất giống một người mẹ đáng thương đang cực lực bảo hộ đứa nhỏ của mình.
Bạch Mạc Cầm đứng lên, ngăn ở phía trước, "Các người ai dám động con bé, trừ phi bước qua xác của tôi."
Mạc lão gia tử tức giận sắc mặt càng ngày càng kém, mà Lệ lão gia tử vỗ vỗ hắn, "Chúng ta hai lão già vẫn là đừng đọng đến chuyện này, đi, về nhà làm một mâm đi."
Sau đó cho cậu Thích giúp lão gia tử đi ra ngoài, trong phòng bệnh lập tức thiếu hai chỗ dựa vững chắc, Mạc Thanh Tuyết càng luống cuống, chỉ có thể nâng mắt lại cầu xin giúp đỡ.
"Tuyệt, cầu anh, đây chính là đứa nhỏ của anh."
Lệ Đình Tuyệt cười lạnh một tiếng, "Mạc Thanh Tuyết, cô nghĩ rằng tôi ngu ngốc giống như cô sao?"
Mạc Thanh Tuyết không dám nhìn hắn, cô chột dạ, chưa từng cùng Lệ Đình Tuyệt liên thủ, cô thật sự rất hận, cho nên mặc kệ. Chỉ cần ông nội bọn họ nhận thức này đứa nhỏ là được, về sau cô sẽ vì anh mà sinh hạ một đứa nhỏ mang dòng máu của họ.
"Tuyệt, anh có thể đi hỏi bác sĩ, nếu hiện tại em lấy nước ối xét nghiệm, đứa nhỏ sẽ chết."
Điểm này cô đã hỏi qua bác sĩ phụ khoa, cho nên dám chắc chắn, cô chỉ có thể bắt lấy cọng rơm cứu mạng này.
Lệ Đình Tuyệt quét mắt sang bác sĩ cũng nhân viên kiểm tra, "Có tình huống như vậy sao?"
Bác sĩ khẽ gật đầu, cô ấy vốn sắp sanh non, nếu hiện tại lấy nước ối xét nghiệm, đứa nhỏ thật khó có thể giữ được.
Lệ Đình Tuyệt lạnh lùng liếc mắt một cái, "Khi nào thì có thể làm?"
"Ba tháng sau." Bác sĩ quay về hắn.
"Được, vậy cho... Cô thời gian ba tháng nữa, đến lúc đó cô có cơ hội trả giá đại giới."
Nói xong hắn xoay người rời đi, di động lúc này đang reo lên, hắn lật điện thoại ra nghe.
"Tiên sinh, Yên tiểu thư bị Mộc Phong đón đi rồi."