Translator: Waveliterature Vietnam
Lệ lão gia tử gọi Lệ Đình Tuyệt một tiếng, rồi hai người đi phòng cách vách.
"Tuyệt, nói đi, rốt cuộc đó có phải là con của con hay không?"
Lệ lão gia tử đã sớm mong ngóng ôm cháu trai, nếu như đây thật sự là con của anh, như vậy ông vui vẻ còn không kịp nữa.
Lệ Đình Tuyệt hai chân gác vào nhau, ngón tay thon dài xoa nhẹ hai thái dương, anh đã uống rượu, bây giờ đầu có chút đau. Mày nhíu lại, lạnh lùng nói.
"Tay của cô ta còn chưa chạm qua, làm sao mà có con được?"
Lệ lão gia tử vẻ mặt nghi ngờ, "Ông thấy con bé không giống như là diễn trò, con cứ ngẫm lại cho tốt, có phải hay không sau khi con uống say nên mới xảy ra chuyện này."
Nếu thật sự là con cháu Lệ gia, ông không cho phép nó phải lưu lạc ngoài đường.
Lệ Đình Tuyệt lạnh lùng cười, "Làm hay không làm, con còn không biết sao?"
Anh đối với phụ nữ là phải lựa chọn, cũng chỉ có Mạc Thanh Yên mới làm cho hắn có cảm giác, nên cô ấy mới tiếp cận được. Còn đối với những người phụ nữ khác, chỉ cần đến gần vài bước thôi anh đã không thoải mái.
Lệ lão gia tử hiểu được, đây là tôn tử của ông, ông dĩ nhiên biết được. Nếu nó có làm nó sẽ nhận, nếu như nó chưa từng làm cho dù đặt dao lên cổ, nó cũng không bao giờ thừa nhận.
"Con định chuẩn bị như thế nào?"
Cháu trai của mình như thế nào ông còn không biết sao? Lừa trên đầu nó, nó như thế nào có thể nuốt trôi cơn giận này.
"Ông nội, ông về nhà cháu nghỉ ngơi đi, chuyện này là do cháu, cháu sẽ tự giải quyết."
Nói xong chân liền thu lại, đứng lên, rồi đi ra ngoài.
——————-
Mạc Thanh Tuyết đang ở trong phòng bệnh, Bạch Mạc Cầm đau lòng vuốt ve mặt của cô.
"Tiểu Tuyết, không có việc gì, đứa nhỏ sẽ khỏe mạnh mà lớn lên."
Vẻ mặt Mạc Thanh Tuyết nhăn lại, hiện tại cô biến thành bộ dạng như này, không thể làm được chuyện gì. Nếu Lệ Đình Tuyệt xét nghiệm DNA, thì cô nên làm gì đây?
Cho nên cô căn bản không nghe mẹ nói được gì, đột nhiên nghĩ đến Lệ Dạ Kiêu, hiện tại chỉ có hắn ta là có thể giúp nàng.
"Mẹ, nâng tay con lên."
Đúng lúc này, một người đàn ông thân ảnh cao lớn liền xuất hiện, gương mặt tuấn tú của hắn mang theo vẻ ngoan lệ, bước đến bên cạnh giường Mạc Thanh Tuyết. Tưởng tượng đến việc máu của mình nằm trong người ả ta, hắn liền không thoải mái.
Nhưng cô ta còn có nhược điểm, vẫn thể dùng được.
"Lệ thiếu, hôm nay thật sự là cám ơn anh!"
Bạch Mạc Cầm đứng dậy, vẻ mặt mang theo ý cười, sau đó cùng Mạc Thanh Tuyết nói: "Tiểu Tuyết, đêm nay chính là nhờ nhị thiếu cứu con, con nhất định phải cảm ơn cậu ấy."
Mạc Thanh Tuyết vẻ mặt kinh ngạc, hắn thế mà lại cung cấp máu cho cô, chuyện này không thể tin được?
Lệ Dạ Kiêu dựa người ngồi xuống ghế, chân nhịp nhịp, "Mạc phu nhân, tôi muốn cùng Mạc Thanh Tuyết nói chuyện, bà mau ra cửa canh chừng đi."
Trả giá, hắn phải có sở thủ mới được.
Mạc Thanh Tuyết đối Bạch Mạc Cầm nháy mắt, bảo bà ta đi ra ngoài.
Bên trong phòng bệnh là một canh phòng thủy tinh, màu trắng của phòng bệnh càng làm chói mắt. Mạc Thanh Tuyết ngồi dậy, đặt tay của mình lên bụng.
"Có thật là anh truyền máu cho tôi?"
"Tôi biết là cô không tin, chúng ta đúng thật là hiểu biết lẫn nhau."
Nói xong hắn âm thầm nở nụ cười, tựa hồ bọn họ sẽ không quá tin tưởng đối phương, cho nên đây chính là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau.
Mạc Thanh Tuyết đã biết, cắn cắn môi, trên mặt là nụ cười nhạt.
"Anh muốn tôi làm cái gì?"
Lệ Dạ Kiêu âm lãnh cười, khủng bố đến cực điểm.
"Đem chuyện này nháo to lên."
Nếu chuyện này đối với danh dự Lệ thị có ảnh hưởng, hắn chỉ cần sai khiến nhân sự ban giám đốc ép Lệ lão gia tử dổi tổng tài, hắn sẽ là tổng tài mới.
Mạc Thanh Tuyết đương nhiên muốn như vậy, hai người xem như đạt thành hiệp nghị. Vì thế đối với Lệ Dạ Kiêu nâng tay, Lệ Dạ Kiêu liền ngó đầu qua.
Cô nhỏ giọng nói kế hoạch của chính mình, Lệ Dạ Kiêu hai mắt hiện lên ánh sáng sáng rực, sau đó gật gật đầu.
- ---- Ngủ ngon! -------