Editor: Waveliterature Vietnam
Bạch Mạn Cầm bị giọng nói của hắn dọa sợ, lần đầu tiên bà phát hiện ra, người đàn ông lạnh lùng này, có thể phát ra khí thế bức người như vậy.
Cũng không biết Tiểu Tuyết thích điều gì ở hắn? Ngoài vẻ điển trai còn có thân phận người thừa kế Lệ gia..
Nó sẽ không chỉ nhìn vào mấy điểm tốt đó chứ, dù sao tìm nam nhân phải tìm người biết nóng biết lạnh, không thì cũng phải nói gì nghe đấy, nếu không đã chẳng xảy ra sự việc như hôm nay.
Coi như là lời khuyên của một người từng trải, thế nhưng con gái bảo bối của bà lại nhất quyết không nghe, bà cũng đâu còn cách nào khác?
Lệ Đình Tuyệt, đứa bé trong bụng Tiểu Tuyết chính là bằng chứng.
Bà ta nói càng lúc càng lớn, Lãnh Nhiên cùng Ngôn Ngọc ở một bên lau mồ hôi lạnh, bà ta như thế nào lại đổ đến đầu Đình Tuyệt rồi.
Vì vậy hai người đều đi tới, "Mạc bá mẫu, bác có phải hiểu lầm ở đâu rồi không, đứa bé là của ai thì phải hỏi con gái của bác chứ, không thể cứ vậy đổ lên đầu người khác được."
Lãnh Nhiên không khách khí nói, sau đó đi đến vỗ vai Lệ Đình Tuyệt, tỏ vẻ tôi đứng về phía cậu.
Nhưng Lệ Đình Tuyệt có thành kiến với hắn sâu như vậy, chỉ làm chút chuyện này không có khả năng được hắn tha thứ. Khiến hắn ta lộ tẩy trước mặt Mạc Thanh Yên, hắn ta chắc chắn nhớ kĩ việc này.
Bạch Mạn Cầm lập tức kích động tiến lên, "Tiểu Tuyết nói, đứa nhỏ này là của cậu ta. Như thế nào? Mấy người thật sự nghĩ có thể chối bỏ việc này sao."
Vừa dứt lời liền lớn tiếng khóc rống lên, "Người đâu mau đến đây mà xem, tổng tài Lệ thị ngủ cùng con gái tôi, bây giờ có đứa nhỏ rồi lại không chịu nhận, mọi người đến phân xử công bằng."
Bà ta ngồi trên đất khóc lóc, không quan tâm đến hình tượng của bản thân. Bây giờ hạnh phúc con gái là quan trọng nhất, bà nhất định phải giúp nó.
Mạc Chí Kiên đi đến bệnh viện gần nhất tìm bác sĩ giải thích tình hình, đến lúc quay lại liền nhìn thấy vợ mình khóc lóc dọa cho hoảng sợ, hơn nữa còn ngồi dưới đất, trông như một người điên vậy.
Không khỏi lạnh lùng đi đến, một tay kéo bà ta đứng dậy.
Bà đây là đang làm gì vậy, còn thấy mất mặt chưa đủ sao?
Con gái bị hủy bỏ hôn ước đã đủ mất mặt rồi, giờ bà ta còn ở đây lớn tiếng khoe khoang, muốn cho hắn tức chết à.
Bà cũng biết bản thân có phần dọa người, nhưng nghĩ đến con gái đã có thai, nếu bây giờ Lệ Đình Tuyệt không chịu cưới nó, nó phải làm sao đây?
Vì thế lại một phen nước mắt nước mũi kể lể, "Ông xã, con gái nói cậu ta là cha của đứa bé, hơn nữa hai đứa trước kia còn có hôn ước, khẳng định đã sớm ngủ với nhau. Hiện tại cậu ta lại muốn chối bỏ, con gái chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Mạc Chí Kiên quay ra nhìn thẳng vào Lệ Đình Tuyệt, giận dữ nói, "Hiện tại đừng nóng vội, con gái còn đang ở bên trong, đợi lát nữa nghe nó nói rõ ràng."
Thang máy cách đó không xa mở ra, một nhóm người liền đi đến, ở giữa là Lệ lão gia tử. Xung quanh còn có mấy người là con cháu Lệ gia, đều là một dạng tới xem náo nhiệt.
Mạc Chí Kiên liền đi đến, "Lệ lão, sao ngài lại tới đây?"
Đã muộn thế này rồi còn kinh động đến lão nhân gia, hắn không khỏi gầm nhẹ một tiếng.
Tiểu Cầm, là bà gọi Lệ lão tới đúng không?
Bạch Mạn Cầm lau nước mắt đi tới, "Lệ lão, ngài phải làm chủ cho Tiểu Tuyết nhà chúng tôi, nó mang thai cháu đích tôn của Lệ gia, vậy mà Lệ Đình Tuyệt còn không chịu nhận, khiến cho Tiểu Tuyết bị động thai rồi."
Thật ra bà cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì? Tất cả lời nói từ nãy đến giờ đều là diễn xuất. Bà muốn giúp con gái tránh được một hồi sóng gió, giúp nó có một tương lai tươi sáng.
Lão gia tử nghe xong cũng không có tức giận hay phát bệnh gì cả, mà là thực bình tĩnh, trấn định.
Nhìn đến thân hình cao lớn trước mặt, ông đối với cháu trai của mình hiểu rất rõ, cho nên mắng hắn nửa câu cũng luyến tiếc.
Tiểu Cầm, Chí Kiên, hai người yên tâm, nếu thực sự là đứa nhỏ của Tuyệt, chúng ta đương nhiên sẽ không vứt bỏ, ta sẽ để Tuyệt cưới Tiểu Tuyết. Nhưng việc này phải đợi chúng ta điều tra xong đã, Lệ gia cũng không phải tùy tiện là có thể nhận một đứa bé không rõ lai lịch.