Translator: Waveliterature Vietnam
Mạc Thanh Yên giật tay anh ra, " Bỏ ra, tôi sẽ không làm bạn với kẻ lừa đảo, các người đều giống nhau."
Nói xong liền tức giận đi ra ngoài, Ngôn Kim lắc đầu, đó cũng là kết cục tự làm tự chịu của Lệ Đình Tuyệt. Lừa gạt vốn dĩ là không tốt, có bắt đầu, sẽ có một ngày bị vạch trần.
Trần Bang Thiển hai tay vòng trước ngực, nhìn kỹ Lệ Đình Tuyệt, sau đó cười lạnh diễm.
Thật may hôm nay ta giúp Tiểu Yên vạch trần anh, không thì cô ấy sẽ bị anh lừa cả đời. Có điều, Tiểu Yên sẽ có anh trai tôi, ai cũng đừng nghĩ đến việc cướp cô ấy.
Nói xong liền quay người đi, đi rất đoạn tuyệt.
Ngôn Kim đến xem xét tình trạng vết thương của hai người, " Tuyệt anh chịu đựng chút, phải rút kim ra.
Sau đó Lệ Đình Tuyệt trải qua sự đau đớn của việc rút kim, có vài cây quá sâu, lúc rút ra, máu cũng tuôn ra. Nhưng anh không kêu lên, đến lông mày cũng không nhăn chút nào.
Người con gái kia phẫn nộ rời đi, điều này mới tổn thương anh nhất.
Lệ Thiếu gia lần đầu thích một cô gái, kể cả cô có 3 người con trai, thậm chí lúc trước còn cắm sừng anh. Nhưng anh động lòng rồi, sẽ không so đo. Chỉ cần anh thích, anh muốn là tương lai của cô, mặc kệ quá khứ của cô.
Nhưng mà cô giống như hòn đá vậy, che thế nào cũng không ấm. Chỉ là anh phạm chút lỗi, bởi vì cô mà anh mới phạm lỗi, sao cô lại tuyệt tình mà đi như thế.
Ngôn Kim mất 1 tiếng mới rút hết được kim châm, rồi kê thuốc cho anh, băng bó xong hết.
Thở phào nhẹ nhõm, " vẫn may kim vẫn chưa vào sâu, nếu không rất khó phát hiện, đợi thời gian lâu rồi có cảm giác, chân của anh thực sự sẽ phế đấy."
Lệ Đình Tuyệt đứng dậy, vẻ mặt lạnh tanh. Lãnh nhiên dựa vào ghế sofa, vẻ mặt vô tội.
Tuyệt, tôi không biết trên chân anh đều là kim châm?
Nếu như là chữa bệnh, không thể châm loạn xạ, chân anh không có chỗ nào tốt, không ngừng lau mồ hôi. Xem ra, tốt nhất không nên đắc tội với nữ nhân.
Lệ đình tuyệt cứ nhìn ra bên ngoài, sau đó giấu đi tất cả cảm xúc.
Nói với Ngôn Kim đang giúp Lãnh Nhiên rửa sạch vết thương ở miệng "Tôi đi lấy vài chai rượu ngon, hôm nay huynh đệ chúng ta uống nhiều chén."
Nhìn thấy bóng dáng lãnh liệt của anh ta, tựa như Lệ Đình Tuyệt ít nói lại trở về, Lãnh Nhiên không ngừng thầm than.
Tiểu tử này không dễ dàng gì mới thích một người con gái, không ngờ rằng theo đuổi cô lại khó như thế.
Nghĩ đến chân của anh, anh liền cảm thấy đau.
Ngôn Kim cười một tiếng, " một khi anh ta đã thích, sẽ không dễ buông tay, anh có tin không?"
Anh nghĩ đến năm năm trước, lần đầu gặp Lệ Đình Tuyệt, bởi vì miếng ngọc vỡ vụn. Miếng ngọc đó là thứ duy nhất chứng minh thân phận anh, thứ duy nhất đặt trong chiếc tã lót từ lúc sinh ra của anh.
Vì thế, từ nhỏ anh đã đeo trên người, hôm đó vì giúp người ta bắt kẻ trộm, miếng ngọc bị vỡ, anh rất buồn.
Cùng anh ta bắt kẻ trộm, không chỉ bắt được kẻ trộm, và còn nói nhất định sẽ giúp anh sửa lại miếng ngọc. Sau đó tìm rất nhiều cách cũng không sửa được, nhưng Lệ đình tuyệt không bỏ cuộc.
Anh nói, chỉ cần là việc anh nhận thức chuẩn, thì sẽ không bỏ cuộc. Vì thế hai người trở thành bạn tốt, anh em tốt. Vận may của anh cũng là do quen biết anh ta mà thay đổi. Trợ cấp anh ra nước ngoài du học, trở thành người như bây giờ.
Lạnh Nhiên gật đầu, anh ấy là người như thế.
Hai người đi lên lầu uống rượu cùng anh, anh chỉ có buồn sầu mà uống, vẻ mặt lạnh lùng dọa người. Lãnh Nhiên và Ngôn Kim biết tâm trạng anh không tốt, không ngừng cùng anh chạm cốc, cũng không nói gì cả.
Kì thực lúc bị tổn thương nhất không phải đi an ủi mà là bầu bạn cùng.
Mạc Thanh Tuyết vẫn luôn ngồi trong xe chờ Lệ Đình tuyệt, muốn hút một điếu, nhưng nghĩ đến bây giờ đang có thai, liền từ bỏ. Nhìn thấy Lãnh nhiên và Ngôn Kim đi vào, lại nhìn thấy Mạc Thanh yên phẫn nộ đi ra ngoài.
Càng lo lắng cho anh, vì thế xuống xe, lén trèo vào trong nhà qua cửa sổ không khóa kỹ.