Translator: Waveliterature Vietnam
Angela cùng Trần Bang Thiển đi vào phòng sách, cả hai nhìn dáng vẻ lúc này của Lệ Đình Tuyệt, đều cười đến nỗi ngã ngồi trên tấm thảm dưới sàn.
Haha, Lệ thiếu gia, pháo hoa có ngon không?
Nhưng mà đây là lần đầu Angela nhìn thấy bộ dạng bẩn bẩn của chú, nhưng mà khuôn mặt tuấn tú của chú không vui, lạnh như băng, khiến cho con bé thấy rùng mình.
Nghĩ lại ngày thường anh đối với con bé tốt như thế, cảm thấy cười nhạo anh, anh có thể bị tổn thương. Vì thế liền đi đến, lấy tay xoa mặt anh.
Chú đừng sợ, An An lau sạch giúp chú, chú vẫn rất đẹp trai.
Một người đàn ông mặt đen, lần đầu được người khác đối xử như thế, tâm trạng vô cùng tốt. Hơn nữa là anh đã lừa con bé, anh chịu đựng.
Mạc Thanh Yên vẫn đang giáo huấn hai đứa trẻ, hai đứa đứng dựa vào vách tường lạnh lẽo, môi mím lại tỏ vẻ bướng bỉnh, thậm chí bị mắng, phạt đứng, cũng không có một chút oán hận.
Hai con trước giờ chưa từng để mẹ phải phiền lòng, hôm nay làm sao thế? Không có lần tiếp theo, nghe rõ chưa?
Thật ra trong việc giáo dục con cái, Mạc Thanh Yên rất nghiêm khắc, bởi vì lúc tuổi còn nhỏ đã sinh ra chúng, sợ rằng dạy dỗ chúng không tốt, lại làm hại chúng. Vậy nên cô luôn nghiêm khắc, vô cùng lo lắng.
Hôm nay nhìn thấy hai đứa hư như thế, cô lo lắng rằng sau này chúng sẽ làm ra những chuyện động trời khác, cô không hy vọng có ngày đó.
Nhưng mà Mạc Thanh Yên Không biết rằng, hai đứa trẻ chủ muốn bảo vệ cô, không muốn cô bị tên đàn ông kia lừa
Nói xong cô gọi điện cho Tiểu Văn, bảo anh ta đưa ba đứa trẻ về nhà.
Angela lau sạch mặt cho Lệ Đình Tuyệt, còn giúp anh chải lại tóc, Lệ Đình Tuyệt vui vẻ để cho con bé làm, tay nhỏ vô cùng ấm áp, khiến cho lòng anh nở hoa.
Sau đó nó trườn xuống khỏi người anh, đưa tay kéo đến trước mặt hai người anh.
Chú, các anh đối xử với chú như thế là không đúng, chú ấy là bệnh nhân, cần phải quan tâm bảo vệ chú ấy, có biết chưa?
Cái điệu bộ học theo mẹ của nó, đến biểu cảm trên khuôn mặt cũng rất đúng chỗ, đùa nghịch với Trần Bang Thiển, ôm chặt lấy vai của Mạc Yên Thanh
Lần sau đừng có cáu giận trước mặt bọn trẻ, chúng sẽ học nhanh lắm đấy
Mạc Thanh Yên cũng biết liền khẽ gật đầu
Tiểu Văn đi vào, ôm lấy Angela, sau đó liên tục ra tín hiệu với Băng Khối và Dương Quang. Hai đứa nhìn về phía mẹ, bọn họ muốn nhận lỗi. Người đàn ông kia thực sự không đi được.
Chúng ta đi thôi.
Sau đó liền đi theo Tiểu Văn, Angela mặc dù không nỡ, nhưng mà nó cũng không muốn rời xa hai anh của nó, vì thế cũng tình nguyện về nhà.
Trần Bang Thiển vỗ vai Mạc Thanh Yên, sau đó nháy mắt với cô, cái người đàn ông mặt đen kia chắc chắn đang tức giận
Lệ thiếu gia, tôi ở phòng khách chờ anh, còn nữa món quà này vẫn chưa đưa cho anh.
Nói xong cô liền cười một cách xấu xa, chuẩn bị xuống học vài cách châm cứu, liền quay người đi. Lệ Đình Tuyệt cầm lấy món quà ở trên bàn, sau đó mở ra.
Diên nhật thần du.
Mạc Thanh Yên và Lệ Đình Tuyệt đều nhìn thấy, mặt người đàn ông tối sầm lại, còn Mạc Thanh Yên thì đỏ mặt, liền giơ tay ra cướp lấy.
Nhưng anh thu tay lại, không để cho cô cướp, trong con ngươi tràn đầy sự gian tà mang theo nét cười xấu xa
Sao nào? Em nói với cô ấy thời gian của anh không đủ dài sao?
Mạc Thanh Yên
Cô có nói với Thiển Thiển đâu, nhưng mà tiểu nha đầu đấy đã rút lui khỏi hiện trường rồi, phải giải thích sao đây?
Đêm nay có muốn thử không, anh có thể một lần đến sáng, em có tin không.
Cái tên gian tà này quá tự tin rồi.
Mạc Thanh Yên cười lên một tiếng.