Editor: Waveliterature Vietnam
Trần Bang Thiển nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của cô, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Tin tưởng chị em, chị sẽ giúp canh giữ."
Mạc Thanh Yên nghi hoặc, nha đầu kia rất quỷ, tùy tiện như một bé trai, làm việc không nghĩ đến hậu quả, chỉ cần cô vui vẻ là được.
Càng cảm thấy được cho cô ấy gặp Lệ Đình Tuyệt là một sai lầm.
Nhìn cô đang cầm thứ kì quái đó, Mạc Thanh Yên nhanh chóng tiến tới,"Chị rất muốn mua hả? Đây là cái gì vậy?"
Trần Bang Thiển cười cười,"Anh ta biết."
Mạc Thanh Yên nhìn hai cái bình nhỏ nhỏ, còn làm vẻ quý báu, liền biết được đây không phải là thứ tốt lành gì.
Sau đó hai người liền đi đến một cửa hàng mua quần áo, Trần Bang Thiển chọn vài món, Mạc Thanh Yên ddeedu chọn hai chiếc váy màu trắng thuần khiết.
"NO, chị phải làm cho em thay đổi phong cách, rõ ràng là xinh đẹp đến động lòng người như vậy, vì cái gì lại ăn mặc như nhà có người thân chết."
Vì thế liền chọn cho cô vài chiếc áo cổ chữ V, cô là người rất thích loại quần áo như vậy.
Nhưng mà Mạc Thanh Yên rất khó tiếp thu, cho nên tận lực chọn loại quần áo không lộ đường cong.
"Đi đổi, đừng quyệt miệng, chị là chị, phải nghe theo chị."
Mạc Thanh Yên không dám nói gì cô, liền đi đến phòng thay quần áo, thay chiếc váy màu đen liền thân vào, sau khi đi ra, nhóm nhân viên trong cửa hàng đều sợ đến ngây người.
"Tiểu thư, người mặc bộ này thật sự rất là đẹp."
Dáng người rất đẹp, đặc biệt vừa vặn với thiết kế chữ V, thật sự là làm cho người ta hâm mộ, sự nghiệp lấy chồng càng thêm hấp dẫn.
Ngay lúc nhân viên cửa hàng vây quanh cô khen ngợi, Mạc Thanh Yên cùng em họ của ả đi tới.
Hai người liền bị thân thể của cô làm cho hoảng sợ, tâm lý nói thầm, thân hình cô gái này thật đẹp, làm cho bọn họ rất ghen tỵ.
Hai người đang muốn tiến lên bắt chuyện, muốn hỏi thử bí quyết bảo trì vóc dáng, đến gần mới nhìn thấy rõ, thì ra là Mạc Thanh Yên.
Sắc mặt hai người khẽ biến, càng phát ra ghen tị.
Ả cùng em họ Bạch Nguyệt Quang cười khẩy nói:"Chị họ, có người cho dù mặc long bào vào cũng không thể biến thành thái tử, chị mới chính là con gái của tổng tài Mùa thị, cô ta là cái thá gì? Còn có mặt mũi trở về, nếu em là cô ta thì cả đời cũng không có mặt mũi quay về Lâm thành."
Mạc Thanh Yên xoay người lại, nhìn thấy hai ả tiện nhân kia, ảm đạm cười.
"Chính là tổng tài tạm thời của Mạc thị."
Nếu không phải cha mẹ cô đều cùng mất, ba của Mạc Thanh Tuyết làm sao có thể ngồi lên chức vị tổng tài này.
Có một số việc chỉ là cô chưa điều tra rõ.
"Mày..."
Sắc mặt Mạc Thanh Tuyết đại biến, nghĩ đến cổ phần trong tay cô, vị trí tổng tài của ba cô khó mà bảo trụ được.
"Mạc Thanh Yên, mày đừng có mà đắc ý, ngày mà mày phải khóc còn chờ đến sau này."
Dứt lời liền kéo lấy quần áo của cô, ánh mắt ả trừng lớn, quần áo xinh đẹp như vậy, cô ta không xứng đáng mặt, ả phải hủy nó đi.
Ánh mắt Mạc Thanh Yên thản nhiên, như đang nhìn một kẻ điên, lạnh lùng cười.
"Cô cũng nên chú ý đi, đừng có làm mất mặt Mạc gia."
Nghe được lời nói châm chọc của cô, càng thêm sinh khí, nâng tay chuẩn bị đánh, thế nhưng lại bị người khác chế trụ, ả kêu thảm một tiếng.
"Đau... Cô là ai? Tôi khuyên cô đừng có mà xen vào việc của người khác."
Trần Bang Thiển nở nụ cười,"Cô ấy chính là em gái của tôi, người dám khi dễ em ấy thật sự là không muốn sống nữa."
Tiếp theo chỉ nghe đến răng rắc một tiếng, ả càng kêu thê thảm hơn.
Tay của ả bị chặn đứng, vừa mới nảy Bạch Nguyệt Quang còn rất hung hăng, thấy một màn như vậy liền bị dọa sợ, lúc túng đứng ở đằng sau.
"Nguyệt Quang mau báo nguy, đau chết tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn nó."
Mà Mạc Thanh Yên thì đang vỗ vỗ chỗ bị ả vò nát, cùng Trần Bang Thiển trêu đùa.
"Ái chà, tay bị chặt rồi làm sao bây giờ?"
Các cô càng không sợ, Trần Bang Thiển nhướng mi, lạnh lùng nói.
"Là ả ta xứng đáng bị vậy."
Mạc Thanh Tuyết đau đến mức nước mắt cũng chảy ra rồi, chính mình muốn băng bó tay,"Bạch Nguyệt Quang, em mau gọi người đến cứu nguy."
"Ai dám?"
Nghe được thanh âm của Trần Bang Thiển, Bạch Nguyệt Quang đang nhặt điện thoại liền để lại trên mặt đất, cũng không dám nhặt lên lại.