Editor: Waveliterature Vietnam
Băng Khối và Dương Quang sắc mặt thay đổi, mami thật ngu ngốc, vẫn muốn chăm sóc ông ấy.
Vì thế hai người nhìn nhau, quyết định thử thân thiết với người đó, nếu như ông ấy dám lừa mami, thì bọn họ sẽ không tha cho ông ấy.
Hai người tiến về phía trường học, Lệ Đình Tuyệt cao giọng:" Sau này cô ấy sẽ ở bên chú, chú sẽ không phiền nếu các cháu đến, nhưng phải đươc sự đồng ý của chú."
Anh ta đang ám chỉ với bọn họ, có quan hệ tốt với anh ta thì mới được.
Mạc Thanh Yên đi ra đúng lúc nhìn thấy hai đứa trẻ, liền cúi xuống ôm chúng.
Dì Tiền đâu? Sao không đưa các con vào?"
Băng Khối và Dương Quang bất đắc dĩ cười:" Đừng lúc nào cũng xem chúng con là trẻ nhỏ nữa."
Các con chính là trẻ nhỏ.
Mạc Thanh Yên thơm hai đứa, sau đó bảo chúng đi lên lớp, sau đó cô mới rời trường học.
Cô kéo cửa ở ghế phụ, nhìn thấy phía trên đặt một đống tài liệu, vì thế chỉ có thể ngồi phía sau.
Lệ Đình Tuyệt thấy cô có vẻ không thoải mái, vì sự tỏ tình tối hôm qua, cô ngại sao?
Anh ta nhẹ nhàng lấy tay đặt vào cằm cô, để cô nhìn anh ta.
Anh làm gì thế?
Mạc Thanh Yên nhíu mày, đối mặt với đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
Lời nói tối hôm qua đều là thật lòng, bây giờ em là bạn gái của anh, vì thế không được trốn anh nữa.
Tập tài liệu là anh ta bảo tài xế lấy từ trong cop xe đặt lên phía trước, nếu không thì tiểu nha đầu này nhất định sẽ không ngồi cùng anh đâu.
Mạc Thanh Yên ngây người ra một lúc, tối hôm qua không thể kiểm soát được, bị lời nói của anh ta làm cho cảm động, từ trước đến giờ chưa có ai nói với cô điều này.
Hơn nữa năm ấy cô có sai sao? Cô thực sự vô tội, vì thế nghe anh ta nói cô không có làm gì sai, cô liền khóc bù lu bù loa.
Mạc Thanh Yên khẽ gật đầu, sau đó chủ động tựa đầu vào lòng anh.
Ừm, sẽ không trốn anh nữa.
Lệ Đình Tuyệt ôm chặt lấy eo cô:" Em chắc chứ? Cứ xem như chân của anh không tốt, em nguyện ở bên anh chứ?
Ai đó bắt đầu thủ đoạn nhỏ, tốt nhất là đi đăng kí kết hôn.
Mạc Thanh Yên gật đầu," Em đâm, em phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Lệ Đình Tuyêt cười xấu xa, trên khuôn mặt yêu nghiệt có một tầng mây đen mà người ngoài không thể hiểu được.
Nhưng, thời gian lâu rồi, em có thấy phiền phức không, sau đó sẽ rời xa anh.
Thật sự không biết xấu hổ tới cực điểm, Mạc Thanh Yên ngước mắt lên, con ngươi óng ánh biểu lộ nụ cười.
Giữa chúng ta vẫn chưa có sự tin tưởng.
Cũng đúng, hôn ước trước đây của hai người sẽ hủy bỏ rồi, không còn liên quan đến nhau, lúc trước tổn thương lẫn nhau, cả hai đều lưu giữa lại hình bóng, đều muốn tin tưởng hoàn toàn đối phương, thât sự rất khó.
Lệ Đình Tuyệt không hiểu rõ cô, vì thế mới dùng thủ đoạn này.
Mà Mạc Thanh Yên lại luôn trốn tránh tình cảm của anh, biết rằng đối với chuyện tình cảm cô luôn cảm thấy sợ hãi.
Thấy cô hạ mắt, bỏ tay anh ta sang một bên, tiểu nha đầu này là kẻ yêu đương ngu ngốc, vì thế nghe không hiểu những lời anh nói.
Điều duy nhất nghe hiểu đó là cả hai không tin tưởng nhau.
Lệ Đình Tuyệt hạ mắt xuống một chút, xem ra về sau nguyên nhân lớn nhất đẻ bản thân chết đó là bị tiểu nha đầu này làm tức chết.
Anh chỉ có thể nhắc nhở:" Chúng ta kết hôn đi."
Mạc Thanh Yên đột nhiên dựng thẳng đầu, làm bộ mặt bất ngờ.
Cái từ này chưa từng xuất hiện trong thế giới của cô.
Sau sự bất ngờ, cô lấy lại bình tĩnh, để tay của anh ta sang một bên.
Anh nghĩ hay lắm, nhưng không có nhẫn kim cương, không có cầu hôn, thì em gả cho anh kiểu gì đây.
Tận trong đáy lòng rung động không ngừng, anh ta trông cũng được, hơn nữa còn đem lại cho cô cảm giác an toàn, một điểm quan trọng nhất đó là anh ta chấp nhận con của cô, gả cho anh ta, cô sẽ không thiệt thòi.