Editor: Waveliterature Vietnam
Nguyên Thành nhìn thấy cô gái nhỏ bị dọa đến không rõ, đồng tình gấp bội. Tổng tài đại nhân thật là lợi hại, chuyện đụng người này, hắn chính là một thằng đàn ông sợ cũng gánh vác không nổi, càng không phải nói là một cô gái nhỏ bé yếu đuối.
Có điều hắn nghe theo lệnh của tổng đài đại nhân, cho nên ôm lấy ngài, có chút tốn sức. Nhưng vì tổng đài đại nhân đã phân phó, chỉ có thể bán mạng thôi.
Mạc tiểu thư, chúng ta vẫn nên nhanh đến bệnh viện đi. Nôn ra nhiều máu như vậy, khẳng định bị nội thương rồi.
Cái này đều là hắn nói bừa, bởi vì tổng tài đại nhân có nói qua trước, phải nói nghiêm trọng một chút.
Mạc Thanh Yên liên tục nhìn, nhìn Nguyên Thành đặt hắn vào ghế sau. Lúc chuẩn bị lên xe, Mạc Thanh Yên nói với hắn "Trợ lý Nguyên, anh lái xe được không?"
Hiện tại cô run rẩy như đóa hoa trong mưa gió, nào có sức lực lái xe, chỉ sợ đều cầm không được tay lái.
Nguyên Thành nhìn qua tổng tài đại nhân, nháy mắt với hắn một cái, vì thế lùi ra khỏi xe.
Mạc tiểu thư, cô ngồi ở ghế sau, ôm lấy Lệ tổng, nếu không tôi sợ ngài ấy cố không được đến bệnh viện.
Lệ Đình Tuyệt quyết định tăng thêm tiền lương cho Nguyên Thành.
Mạc Thanh Yên vừa mở ghế phó xe, nghe thấy lời nói của anh ta, lại đóng cửa lại. Ngồi ghế sau, nhìn qua người đàn ông bình thường uy phong tám phương kia, thế nhưng lúc này hoàn toàn không có sức sống nằm đó.
Tâm đột nhiên căng thẳng, nghĩ đến việc hắn thật sự chết rồi, phát hiện tim của chính mình rất đau, hoàn toàn chịu không nổi hiện thực này.
Cô rõ ràng không để ý, rõ ràng hận hắn đến chết, tại sao lại sợ hắn chết như thế?
Vì thế cố sức ôm hắn lên đùi mình, bàn tay nhỏ sờ gương mặt tuấn tú của hắn.
Lệ Đình Tuyệt, tuy rằng tôi rất hận anh, nhưng đó giờ chưa từng nghĩ qua muốn anh chết, vì vậy cầu xin anh đừng chết có được không?
Mà người đàn ông nào đó nghe lời cô cằn nhằn không dứt, cũng không nhìn thấy điều hắn muốn, vẫn là tiếp tục giả chết thôi.
Chạy xe không nhanh không chậm, Nguyên Thành tưởng rằng tổng đài đại nhân chỉ đùa thôi, đã dọa Mạc tiểu thư thành bộ dáng này, cũng nên tỉnh rồi chứ, sau đó cả nhà vui mừng là được rồi.
Thế nhưng chạy rất xa rồi, ngài vẫn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh. Vì thế chỉ có thể thả chậm tốc độ, nếu không đến bệnh viện liền bị phát hiện rồi.
Mạc Thanh Yên nói thật nhiều, chính là muốn để Lệ Đình Tuyệt thấy phiền, có thể bị phiền đến tỉnh lại. Thế nhưng như thế nào lâu như vậy đều chưa đến bệnh viện, rõ ràng cách không quá xa. Nhìn qua đồng hồ, 12 km một giờ.
Trợ lý Nguyên, anh chạy mau chút đi, Lệ Đình Tuyệt dường như sắp chịu không nổi rồi.
Nguyên Thành bị phát hiện, chỉ có thể giẫm chân ga, tăng tốc độ.
Mạc Thanh Yên vẫn luôn giục hắn "Nhanh lên chút nữa, có thể nhanh thêm chút nữa."
Cô gái nhỏ lo lắng, Lệ Đình Tuyệt hoàn toàn nghe ra, chiêu này hữu dụng. Ý cười nơi khóe miệng càng sâu, lần sau nhìn cô còn dám cùng thằng đàn ông khác gặp mặt hay không.
Rốt cuộc đến khoa cấp cứu của bệnh viện rồi, Lệ Đình Tuyệt bị một nhóm bác sĩ y tá đẩy lên phòng cấp cứu. Trong nháy mắt cửa đóng lại, Trong lòng Mạc Thanh Yên càng cảm thấy lạc lõng.
Quá trình chờ đợi kết quả này, thật sự rất gian nan.
Nguyên Thành nhìn cô đi qua đi lại, có chút không đành lòng.
Mạc tiểu thư, ngồi nghỉ một chút đi.
Mà trong phòng cấp cứu mới đóng lại, bác sĩ và y tá vừa muốn tiến hành cấp cứu, Lệ Đình Tuyệt lại chậm chậm ngồi dậy. Nâng tay lau sốt cà chua ngay khóe miệng, con ngươi tà khí lóe ra một tia sáng.
Mọi người, không cần vội, giúp tôi gọi Ngôn Ngọc đến. Hơn nữa việc tôi không bị thương, không thể nói với người ngoài cửa.
Nghe thấy tên của Ngôn Ngọc, bác sĩ thường trực liên tiếp gật đầu. Bởi vì khí thế của người đàn ông này quá mạnh, khiến bọn họ nhìn qua đều có chút sợ hãi.
Được, Tiểu Dương, đi gọi bác sĩ Ngôn lại đây.