Editor: Waveliterature Vietnam
Vẻ mặt đang xảy ra biến hóa, cơn tức giận biến thành kinh hỉ, trên khóe môi xuất hiện nụ cười.
Mạc Thanh Yên liếc hắn một cái "Không nghe máy, còn mở cửa trễ như vậy, có phải đang cùng bạn gái làm cái gì không?"
Nói xong liền đẩy hắn ra, đi thẳng vào nhà, lại còn trực tiếp đi vào phòng hắn. Kéo chăn ra, nhìn thấy không có người, lại đi vào phòng để đồ, tìm trong buồng tắm. Xác định không có người rồi, tâm tình mới tốt lên một chút.
Mà người đàn ông hai tay khoanh trước ngực, dựa vào một bên cửa, ý cười trên khóe môi ngày càng đậm. Như thế nào có loại ảo giác, cô là đến để bắt gian đây?
Cảm giác được ánh mắt phía sau, Mạc Thanh Yên mới ý thức được bản thân đang làm cái gì?
A, như thế nào có thể thế này? Cô rõ ràng là đến tìm hắn tính sổ, mà hiện tại cô đang tìm cái gì vậy?
Khuôn mặt cô đỏ lên xoay người lại, ngoài ý muốn gãi gãi đầu.
"Ách, nhìn xem anh có hay không giấu…."
Không thể nói là phụ nữ được, cô nghĩ kỹ một hồi mới bổ sung thêm "Tìm không thấy đồ vật gì của người."
Nói xong thật sự là muốn nuốt cả lưỡi của chính mình, câu này là có ý gì? Tại sao cô lại muốn quản hắn chứ?
Mà người đàn ông mang theo nụ cười mị hoặc kéo kéo áo ngủ, lộ ra cơ ngực hoàn mỹ, chân dài bước lại. Buông mắt nhìn sâu cô, ánh mắt như tia X, muốn nhìn thấu cô.
"Yên tâm, không có phụ nữ, tôi chỉ thích một mình em thôi."
Nói xong, ánh mắt của hắn càng tối, cũng càng thâm thúy. Nhìn thấy Mạc Thanh Yên chịu không nổi rồi, thế nhưng miệng lại không chịu thua. Tim chớp mắt rung động, tim đập cũng càng nhanh.
Hắn vừa rồi nói gì vậy? Thích cô, khóe miệng không tự chủ được lộ ra một nụ cười.
Mà người đàn ông nhìn thấy nụ cười của cô, tâm tình cũng tốt lên nhiều, giam cô trong lòng, âm thanh trầm thấp mà gợi cảm.
"Đến tìm tôi muộn như vậy, có phải là nhớ tôi không?"
Cảm giác được cái ôm ấm áp của hắn, lại còn có hương lạnh độc nhất trên người hắn, đột nhiên thanh tỉnh trở lại.
Đẩy hắn "Ey, anh buông ra."
Mà người đàn ông ôm cô trong mắt đầy thoải mái, không biết tại sao? Ôm cô thật thoải mái, lại đặc biệt buồn ngủ. Mới mặc kệ cô đẩy hay không, có nguyện ý hay không.
Từ khi cô bắt đầu không để ý tới hắn, hắn liền chưa ngủ ngon một giấc nào. Nhìn dáng vẻ, tối nay có thể ngủ ngon một trận rồi.
Cũng không biết như thế nào, đẩy lại đẩy, mắng cũng mắng. Thân thể bị hắn ôm lên giường, bị buộc nằm xuống. Hắn từ phía sau vòng tay ôm chặt cô, đầu chôn vào gáy cô.
Thân thể Mạc Thanh Yên cứng lại, chịu không nổi hơi thở nóng hổi của hắn, càng chịu không nổi cô bản thân bị ôm chặt như vậy.
"Lệ Đình Tuyệt, anh buông tôi ra."
Cô rõ ràng đến tìm hắn tính sổ, như thế nào sổ sách còn chưa tính, đã ngủ trên giường rồi.
Hoàn toàn không hiểu được đây là tình huống gì? Cảm thấy người đàn ông này thật là quá nguy hiểm rồi.
"Xuỵt…. muốn ôm em ngủ một giấc."
Mệt rồi, hắn thật sự mệt rồi.
Mạc Thanh Yên hết cách, nắm lấy tay hắn cắn một cái. Mà hắn vẫn không buông tay, chịu đau, để cô cắn.
"Lệ Đình Tuyệt, tôi là đến cảnh cáo anh, Angela là con gái tôi, mong anh sau này không cần đến quấy rầy con bé nữa."
Lúc nói những lời này, Lệ Đình Tuyệt quay người cô lại, bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng hắn chứa ý cười.
"Tôi có thể cách con bé xa một chút, nhưng cách em gần lại, có được không?"
"A…."
Cô gấp gáp, hai tay dùng sức đẩy hắn ra, thế nhưng có dùng sức thế nào đều không cách nào lay chuyển được hắn, thân thể cứng như sắt thép vậy.
Mạc Thanh Yên hết cách, vì thế lại cắn hắn thêm một cái.