Editor: Waveliterature Vietnam
A.....
Trên đầu Lưu Ngư xuất hiện dấu chấm hỏi thật lớn, nếu là cô, sẽ mừng muốn chết, nhiều thứ như vậy, đều là đồ xa xỉ, mắc tiền.
Mạc Thanh Yên để cặp xuống, ngồi xuống, nhìn thấy Lưu Ngư còn ở đó ngơ ngác.
Tiểu Ngư, kêu cô đem những thứ này bỏ vào thùng rác.
Nhưng, Mạc tổng, những thứ này đều rất mắc, nếu không cần để mọi người chia ra đi?
Lưu Ngư nhìn cô chớp chớp mắt, thể hiện suy nghĩ của cô ra.
Mạc thanh Yên nghĩ lại, anh ta muốn tặng, vậy để cô ấy tặng người khác, xem anh ta sau này còn làm những thứ này nữa không
Được, mọi người chia đi.
Lưu Ngư chạy ra ngoài, sau đó cả đám con gái tiến lên trước, đồ đạc trên bàn, trong một lúc không còn gì.
Những cô gái đều ra đi trong mãn nguyện, còn cám ơn Mạc Thanh Yên, cuối cùng cô nhìn thấy còn bó hoa, thì cười.
Tiểu Ngư, đem bó hoa này cho cô lao công.
Tiểu Ngư chỉ có thể làm theo, ôm bó hoa, nói thì thầm.
Không biết ai xui xẻo vậy, quà tặng thì cho người ta hết, không theo đuổi được Mạc tổng, đau lòng quá.
Mạc Thanh Yên cầm 1 cây hoa hồng, chà đạp lên cánh hoa " có bạn gái rồi, còn xum xoe với mình, Lệ Đình Tuyệt ngươi là người xấu"
Hắt xì
Lệ Đình Tuyệt hắt hơi thật lớn, Nguyên Thành ngơ ngác, đang đợi hắn ta ký văn kiện
Tổng tài, có phải là cảm rồi phải không, uống thuốc đề phòng đi
Lệ Đình Tuyệt ký xong văn kiện, lấy khăn giấy lau mũi, " Không sao, thám thính một chút, hôm nay Mạc Thanh Yên nhận được quà có vui không?"
Nguyên Thành suýt chút nhịn không được cười, nghĩ đến đồ tổng tài chuẩn bị, cái nào cũng là đích thân chọn lựa, cuối cùng đều vào tay người khác, còn bó hoa đại diện cho tình yêu vĩnh hằng, thì lại cho dì lao công.
Lệ tổng biết rồi không biết có bị tức chết không, nên hắn không dám nói.
Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy hắn nhịn cười đến nội thương, con người đầy tà khí, ánh mắt lười biếng, nhưng lại khiến nguời khác cảm giác như những mũi nhọn vô hình.
Hắn ta nhanh chóng nhịn cười, cắn môi dưới.
Mạc tiểu thư, hình như không được vui.
Lệ Đình Tuyệt nghĩ đến vùng thâm xanh dưới mắt cô lúc sáng, biết là cô ngủ không được ngon. Anh rấ đau lòng, còn cố tình hỏi Lãnh Nhiên, con gái không phải đều thích quà sao? Anh ta đã mua cho cô rất nhiều cơ mà
Mà còn là những thứ cô cần, tại sao lại không vui?
Nói
Biết tên tiểu tử cái gì cũng thám thính rõ ràng, còn ở đây giả bộ, cho nên mới lạnh lùng mà nói
Nguyên Thành: " À... "
Sợ tổn thương lòng tự tôn của tổng tài, cũng sợ bản thân bị liên lụy, nhưng không nói thì có thể càng chết thảm hơn
Anh ta suy nghĩ một chút, thế là mạo hiểm mà nói
Tổng tài cao quý lạnh lùng tôn kính vô cùng, sắc mặt càng nghe càng xấu, nói đến bó hoa, nhịn không được đập bàn
Mạc Thanh Yên, bó hoa lão tử dùng thể hiện tình yêu với cô, cô lại đem tặng người khác
Nghĩ đến đây, trước mắt xuất hiện bà dì đầy nếp nhăn, ôm bó hoa hắn cố tình lựa chọn, với khuôn mặt đầy hạnh phúc
Em cũng yêu anh!
Hắn ta sợ lùi về sau, mới tỉnh lại, sắc mặt tái xanh, cô ấy nhất định cố ý
Cút ra ngoài!!!
Giọng trầm rống lên, tôi nghiệp Nguyên Thành vô tội, nhanh chóng rút ra khỏi phòng làm việc.
Buổi tối đó xong việc, tắm rửa, cầm điếu thuốc, có chút vô vị, nhưng nghĩ đến chuyện buổi sáng, thì tức giận, hắn cầm điện thoại nhấn vào trực tuyến, vào phòng trực tuyến của Mộc tiên sinh.
Màn hình nhảy ra cả đống chữ, Yên Tiêu Vân Tán: Mộc tiên sinh, 666666, mãi ủng hộ anh! Bút Tâm!
Người nào đó giận, cầm điếu thuốc đang đốt nhét vào trong miệng, đau đến khiến hắn kêu nhẹ.
Ây da. …..