Cánh tay với những ngón tay thon dài nắm lấy Mạc Thanh Yên, từ trong lòng của Lãnh Nhiên kéo về.
Mạc Thanh Yên đối diện với khuôn mặt yêu nghiệt khuynh thành của Lệ Đình Tuyệt, ngơ ngác một hồi, tại sao anh ta khi xuất hiện, cô ta lại có cảm giác yên tâm, và trong ngay khoảnh khắc đó, cô liền thu lại hết suy nghĩ.
Thoát khỏi sự trói buộc của anh ta, nghĩ tới bộ dáng tuyệt tình của anh ta khi biết ba đứa nhỏ là von cô.
Sau đó liền quay về hướng Lãnh Nhiên, " Con bé đang ở đâu? Tôi dẫn nó về nhà?"
Trên lầu
Lãnh Nhiên không dám nhìn Lệ Đình Tuyệt lạnh lùng, nhanh chóng dẫn đường.
Mạc Thanh Yên ôm Angela xuống, Lệ Đình Tuyệt đưa tay ra bế, nhưng cô xoay người sang chỗ khác, không để anh bế
Tiểu Yên, tôi đưa mọi người về
Tiếng của anh mang theo giọng mũi rất đậm, ngồi máy bay hơn bốn tiếng, cộng thêm mệt mỏi, giọng khàn không ra tiếng.
Không cần, xin anh và bạn anh nhớ lấy, đừng tùy tiện dẫn con người khác đi, như vậy rất quá đáng
Âm thanh của cô rất lớn, ánh mắt mang theo lạnh lùng, nhìn Lệ Đình Tuyệt một cái, cô ấy chắc rất giận giữ, chưa bao giờ anh nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như vậy, anh đưa tay ra rồi cứng đờ giữa không trung
Bác sĩ Ngôn, làm phiền anh, đưa chúng tôi về nhà.
Âm thanh lạnh như băng, sau đó là tiếng bước chân của cô, tiếng bước chân nhẹ nhàng dễ nghe dần dần đi xa, cuối cùng là tiếng đóng cửa.
Ngôn Ngọc vỗ nhẹ vai hắn,: " Trở về nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn."
Nhìn Ngôn Ngọc rời khỏi, cặp mày Lệ Đình Tuyệt càng nhíu chặt lại, cặp chân mày cũng gần hơn, sắc mặt cũng đen đến phát sợ
Lãnh Nhiên nhìn thấy anh ta sắp phát uy, nhanh chóng rút lui, muốn bỏ trốn
Nhưng nhanh chóng bị hắn tóm lại: " Đi, đi đến phòng tập của ngươi."
Lãnh Nhiên bị anh ta ném vào tường phòng tập thật mạnh, sau đó bóp tay và động đậy vai, như muốn đánh hắn ta.
Tuyệt, ngươi hãy nghe ta nói.
Hắn mặc kệ, xông đến ôm chân Lệ Đình Tuyệt, "Tôi không cố ý, anh biết Băng Kì đang có thai, đó có thể là con tôi, tôi nghĩ bản thân mình nuôi đứa trẻ một ngày xem sao, cảm giác thế nào, mới quyết định có lấy con tôi không."
Hắn dùng lưỡi liếm ngón tay, sau đó vuốt chỗ mắt, bắt đầu kêu lên
Lệ Đình Tuyệt chán ghét động chân, nhưng không đá hắn ra được, nhóc này ôm chặt quá
Buông ra.
Lãnh Nhiên lại khóc lớn lên, trong lòng nghĩ, không được buông ra, ta mà buông ra chắc chắn sẽ bị đánh.
Rồi bắt đầu nói đủ loại về chuyện hôm nay, " Tuyệt, nuôi con rất mệt, nếu ba đứa nhỏ kia là của Tiểu Yên, tôi rất khâm phục cô ấy, cô ấy là thần tượng của tôi."
Nghe tới đây, ánh mắt Lệ Đình Tuyệt tối sầm lại, " Nói tiếng người."
Biết rõ hắn ta đối với ba đứa nhỏ của nàng có điểm canh cánh trong lòng, hắn lại còn nhắc, nhóc này muốn kiếm chuyện đây.
Lãnh Nhiên nhìn hắn ta không có ý định đánh mình, nhanh chóng ngồi thẳng lưng, chỉ về phía đất bên kia
Chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện
Sắc mặt Lệ Đình Tuyệt nhăn lại, nhìn về phía người đàn ông đầy nước mắt ở trên mặt đất, ngồi xuống. Ngón tay thon dài sạch sẽ vuốt ve mi tâm, tà khí trong con ngươi như nổi gân đỏ
Người đàn ông này chỉ ngủ đúng hai tiếng, con mắt như bán đứng sự mệt mỏi của hắn
Tuyệt, anh mệt rồi hả? Nếu không thì anh cứ ngủ một giấc trước đi.
Lãnh Nhiên phóng ánh mắt nhìn đến hắn, có chút đau lòng
Lệ Đình Tuyệt gục đầu xuống, thả lỏng chính mình
Không cần, có rắm mau thả, nếu không hôm nay không xong chuyện
Lãnh Nhiên vẻ mặt nghiêm túc," Nuôi con vất vả lắm, cả ngày hôm nay Angela đều không tự đi bộ, lúc nào cũng là tôi bế, mệt chết đi được, Tiểu Yên nhìn nhu nhược vậy, bế con bé lại rất có lực, Nhưng … Tuyệt, anh chắc là muốn làm ba dượng không?"