Mạc Thanh Yên dừng chân, hóa ra kế hoạch của bọn họ chỉ có vậy, lại là một chiêu bôi nhọ.
Lệ Dạ Kiêu trở lại bên cạnh cô, mà Bạch Mạn Cầm đàn đã chạy đến bên người con gái rồi. Kéo ả lại "Các người không thể tùy tiện bắt người."
Mạc Chí Kiên cũng tới, tất cả mọi người đều xúm lại. Mạc Thanh Tuyết mặt đầy hận ý, rõ ràng hôm nay muốn bêu xấu là Mạc Thanh Yên, làm sao dẫn đến người ả rồi. Oán hận liếc nhìn mình mẹ, sau đó hỏi.
"Mẹ, đây là xảy ra chuyện gì?"
Bạch Mạn Cầm cũng không ngờ tới sẽ như vậy, nói cho cô lễ phục của cô là một bộ khác, cô mặc nhầm áo của Mạc Thanh Yên rồi. Bây giờ cô chính là muốn vạch trần cũng không được, bởi vì khách khứa nhiều như vậy, lại đều là người có mặt mũi.
Hơn nữa lão gia nếu là biết nàng động tay động chân, e rằng sẽ đuổi hai mẹ con bọn họ ra ngoài Mạc gia, cho nên nàng chỉ có thể cắn răng không mở miệng.
Mạc Thanh Yên cùng Lệ Dạ Kiêu đi tới, cô đứng bên người lão gia, lạnh lùng quét mắt nhìn Mạc Thanh Tuyết và mẹ ả.
"Cảnh sát, đây là chuyện gì xảy ra, cô ta là con gái của Mạc Chí Kiên tôi. Anh không thể chỉ nghe lời nói từ một phía của người đàn ông này mà bắt người được?"
Hai tên cảnh sát này chỉ là lính quèn, cũng không biết những đại nhân vật này. Cho nên thẳng lưng nói "Có người báo án, hơn nữa còn cung cấp chứng cứ, gần đây người bị gạt rất nhiều, chúng tôi phải mang người có hiềm nghi quay về thẩm vấn."
Mạc Chí Kiên nhìn thấy có nhiều người ở đây như vậy, cũng khó để bọn họ thả người, vì vậy lạnh nhạt nói.
"Tôi gọi điện cho cục trưởng các anh."
Mạc lão gia sắc mặt kém cực điểm, bởi vì loại sự tình này rất mất mặt nhà họ Mạc. Ho khan, Mạc Thanh Yên giúp ông thuận khí.
"Ông nội, ông đừng suy nghĩ quá nhiều."
Mặc dù hận mẹ con Mạc Thanh Tuyết, nhưng chưa từng nghĩ muốn chọc giận lão gia, cho nên một mực an ủi ông.
Cục trưởng vẫn chưa nghe điện thoại, Mạc Chí Kiên cũng không có cách gì, hai tên lính bắt lấy cô ta muốn rời khỏi.
"Các ngươi có gì muốn nói? Có thể đi đến đồn cảnh sát."
Áp giải Mạc Thanh Tuyết đi, người đàn ông kia cười đắc ý.
"Tiện nhân không biết xấu hổ, tối qua đối xử với tôi như vậy, chính là vì tiền của tôi, các người đều phải nhìn cho kỹ, loại đàn bà này tuyệt đối không thể chơi."
Hắn ác độc nói, bộ dạng càng phát ra vẻ thô tục.
Bạch Mạn Cầm nhịn không nổi nữa, liền tát hắn một cái "Mày ăn nói bậy bạ."
Thật là quá khinh người, quá khinh người, nói con gái bà như vậy. Sau khi đánh xong, mới phát hiện bản thân như vậy, có chút không hợp quy củ, vì vậy vội vàng giải thích.
"Tôi là do quá tức giận, cảnh sát, anh nhất định phải trả lại sự trong sạch cho con gái tôi."
Nói xong đứng yên, duy trì dáng vẻ thục nữ. Trong lòng lại lo lắng không dứt, trơ mắt nhìn con gái bị mang đi. Để người khác mang ánh mắt khinh bỉ xem bà như trò cười, bà tức giận vô cùng.
Hung hãn liếc mắt nhìn Mạc Thanh Yên, mà Mạc Thanh Yên lại cười nhạt, phản đòi quá đẹp.
Trên mặt Mạc lão gia nhịn không được rồi "Mạn Cầm, con bớt nói hai câu, quản tốt con gái con đi."
Sau đó để cho Thích thúc đẩy hắn về, Mạc Chí Kiên cũng mất hết mặt mũi, chỉ có thể tiễn tất cả khách khứa ra về.
Mạc Thanh Yên lúc những người khác không chú ý, liền đem Bạch Mạn Cầm kéo vào bên trong cửa an toàn.
Cô bóp cổ bà ta, ánh mắt hung ác sắc bén "Còn có kế hoạch gì, bà mau nói đi."
Chuyện của Angela, cô cũng không nhịn nổi nữa, ngay mặt hướng bà khiêu chiến.
Bạch Mạn Cầm sợ hết hồn, sau khi nhìn rõ là cô, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại.
"Kế hoạch gì? Tao thấy chuyện Tiểu Tuyết bị bêu xấu nhất định là mày giở trò quỷ, tao phải đi nói chuyện với lão gia."
Bà muốn gỡ tay Mạc Thanh Yên ra, lại đành bừa, dáng vẻ còn đặc biệt hung dữ.
Mạc Thanh Yên cũng không muốn lải nhải với bà ta, tay dùng sức một chút, bà ta liền đau đến hét lên.
"A, mày, mày muốn bóp chết tao sao?"