Mạc Thanh Tuyết thấy Mạc Thanh Yên mặc váy mỏng màu trắng, đẹp giống tiên tử lạc xuống nhân gian, cả khuôn mặt đều co chặt lại.
Sao cô có thể đẹp đến như vậy mà bản thân chỉ có thể mặc bộ lễ phục có kiểu dáng lỗi thời mười năm trước.
Tức quá, tức quá đi.
Vì thế chuyển động con ngươi, đang tính toán, nghiêm túc trù tính nhưng lại quên mất lời dặn của mẹ cô ta.
Được, tôi mặc bộ của cô, Mễ Lị, nhất định phải để tôi mặc bộ lễ phục của cô ta.
Mễ Lị gật nhẹ, tuy rằng cơ thể của cô ta không đẹp bằng Tiểu Yên, nhưng lót vào chắc có hiệu quả. Chỉ là cô ta không có xương quai xanh gợi cảm như Tiểu Yên nên sợ rằng có thêm thắt thế nào cũng vô dụng.
Đương nhiên vì uy tín của phòng làm việc, cô ấy khẳng định không thể nói ra.
Mễ Lị ôm lấy Mạc Thanh Yên, nhỏ tiếng nói: "Cám ơn cậu!"
Thật ra tạo nên tất cả việc này chính là cô nên đối với lời cảm ơn của cô ấy thì Mạc Thanh Yên chỉ cười nhạt, trong lòng thầm xin lỗi người bạn cũ, để cô ấy bị Mạc Thanh Tuyết gây khó dễ.
Nhưng trên mặt vẫn không gợn sóng, đi theo trợ lí đi đổi lễ phục.
Mễ Lị thấy Mạc Thanh Tuyết đã thay lễ phục của Mạc Thanh Yên xong, bắt đầu chỉnh sửa cho cô ta, lót thêm mười miếng đệm ngực và vài miếng để giữ chặt. Chính là ở phía sau lưng, không được hoàn mỹ như Tiểu Yên thì cô ấy cũng mặc kệ.
Mạc tiểu thư, rất đẹp.
Mạc Thanh Tuyết nhìn thấy mình trong gương, nghĩ đến Mạc Thanh Yên phải mặc bộ có kiểu dáng mười năm trước thì âm thầm vui sướng trong lòng. Hôm nay cô ta nhất định phải áp chế cô, chiến trường của phụ nữ chính là trên dạ tiệc.
Mà trang phục chính là áo giáp của bọn họ, áo giáp có thắng thì cô ta liền có thể đàn áp được cô.
Khi Mạc Thanh Yên đã đổi quần áo xong và đi ra ngoài khiến mọi người vô cùng kinh sợ, bộ lễ phục này là thiết kế của Mễ Lị khi học đại học vào ba năm trước. Do kiểu dáng lỗi thời nên người khác mặc vào nhìn như già đi mười mấy tuổi, vì thế vẫn luôn đặt ở phòng làm việc không ai ngó tới.
Nhưng khi cô mặc vào lại giống như đặc chế cho riêng cô vậy, trên người đeo đai quanh ngực với sắc tím nhàn nhạt, có điểm xuyết thêm màu hồng phấn để lộ chiếc rốn xinh đẹp. Làn váy xếp thêm lớp đai màu tím nhạt không quá đầu gối.
Thật sự rất đẹp, vừa nãy nói cô là tiên nữ thì cô của bây giờ phải gọi là mỹ nhân ngư xinh kiều diễm. Cả người không hề nhạt nhoà mà mang thần thái, nét đẹp cuốn hút.
Hoá ra một người phụ nữ có thể có những vẻ đẹp khác nhau, cô có thể là tiên cũng có thể diễm.
Mễ Lị nở nụ cười, cô ấy khoanh hai tay trước ngực cũng không ngờ đến.
Mạc đại tiểu thư, không ngờ nha, tác phẩm này của tôi rốt cuộc đã tìm được chủ nhân rồi.
Hai năm trước khi cô ấy mới tốt nghiệp, thành lập phòng làm việc, lúc ấy danh tiếng phòng làm việc cũng không tính là lớn, cô ấy có kiêu ngạo của một nhà thiết kế đó là phải thiết kế những đồ mình thích, cho nên mới trang bày tác phẩm thiết kế thời đại học của mình ra nhưng chưa có bất kì người nào có thể khống chế.
Mạc Thanh Yên nhìn bản thân trong gương, lại biến thành một dáng vẻ khác thì không thể không ngạc nhiên trước thiết kế của Mễ Lị.
Ừ, tớ rất thích.
Mà Mạc Thanh Tuyết ở bên cạnh, vốn tưởng rằng có thể trội hơn cô nhưng không ngờ cô vừa xuất hiện liền mất hết nhan sắc chỉ trong nháy mắt. Màu trắng nhàn nhạt, đứng bên cạnh cô thì hoàn toàn bị xem nhẹ.
Cô ta cắn răng, gắt lên một tiếng, " Nói chuyện cái gì, dạ tiệc sắp bắt đầu rồi đấy."
Mạc Thanh Yên nhíu mày, thấy cô ta tức giận thì trong lòng thích thú. Vì thế nói với Mễ Lị: "Lát gặp ở dạ tiệc nhé."
Khách sạn Vương Miện Lâm Thành, Bạch Mạn Cầm và Mạc Chí Kiên đang ở ngoài cửa đón tiếp khách khứa, khách sạn này là khách sạn bảy sao, sảnh dạ tiệc đặc biệt rộng kết hợp với đồ trang trí trắng thuần, mờ ảo như cung điện dành cho công chúa.
Búp bê màu hồng, đèn hồng nhạt, hoàn toàn giống như người sống trong chuyện cổ tích.
Khách mời đến rất đông, đều bị sự hào nhoáng của Mạc gia làm kinh sợ, một bữa sinh nhật còn long trọng đến thế, thật không hổ là tiểu thư con nhà hào môn.