Cũng không biết vì sao nữa cứ thế đột nhiên thốt ra, còn mang theo vị chua nhè nhẹ.
Lệ Đình Tuyệt cười gian, sau đó đưa tay qua và nâng cằm cô lên.
Sao nào? Giận rồi hả?
Mạc Thanh Yên cũng ý thức được mình đang chua thật, thầm phỉ nhổ trong lòng, Mạc Thanh Yên, mày điên rồi, vì sao phải tức giận đây? Vì sao phải chua cơ chứ?
Sau đó cô bày ra với vẻ khinh thường, "Không giận, chính là vì tôi không thích người phụ nữ này mà thôi, anh có làm hay không làm với cô ta cũng không liên quan tới tôi."
Cố gắng chứng minh rằng, cô không phải đang ghen, cũng không phải đang giận dỗi. Mà là vì không thích người phụ nữ đó mới lên giọng như vậy.
Cô giãy ra khỏi tay anh, dựa vào ghế.
Sao anh lại tới đây?
Hơn nữa không có báo cho cô biết còn đi vào như quỷ vậy, cả âm thanh cũng không có.
Lệ Đình Tuyệt biết cô đang cố đổi đề tài nhưng anh mới không dễ dàng mắc mưu đâu. Tự giác ngồi về phía đối diện cô, con ngươi đen nhánh nhìn cô.
Tôi với cô ta đến cả tay còn chưa từng chạm qua, lại càng không phải nói đến làm nên em không cần phải tức giận.
Anh điềm đạm nói với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, khiến cho người ta phải tin phục.
Câu nói khiến trái tim Mạc Thanh Yên khẽ run lên. Chưa từng làm, anh trả lời vô cùng rõ ràng nhưng cô tin.
Đây không phải là trọng điểm. Cô cố ý lạnh lùng nhìn qua.
Tìm tôi làm gì, sau này vào thì nhớ gõ cửa.
Cái miệng nhỏ nhắn trề xuống, vừa nghĩ đến nãy giờ hai người nghe được âm thanh đó, không xấu hổ mới là lạ. Giống như bây giờ kiểu như loại âm thanh đó cứ quanh quẩn bên tai không dứt.
Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt vẫn chăm chú trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khuôn mặt bé bỏng ngọt ngọt phủ một tầng đỏ ửng, mỗi một biểu cảm dù rất nhỏ của cô đều được anh thu hết vào mắt. Biết cô nghĩ cái gì, cũng biết cô đang ngại ngùng điều gì.
Tôi đến đây vì muốn nghe giọng của em? Không biết khi nào mới có cơ hội này đây?
Nói tới đây, Mạc Thanh Yên thiếu chút nữa bật dậy. Người đàn ông này, cô đã không muốn nhắc đến mà anh lại càng thích nhắc, ánh mắt cường ngạnh. "Này, anh còn thế nữa, tôi liền cho người tiễn anh ra ngoài đấy."
Lệ Đình Tuyệt khẽ cười,nhìn cô bộc phát, thật sự đáng yêu. Vẻ mặt ngại ngùng này của cô, càng khiến anh động lòng, rất muốn véo lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, nói với cô. Không cần phải ngại, sớm hay muộn sẽ có ngày cô với anh sẽ như vậy.
Người đàn ông xấu xa này càng ngày càng biến thái.
Mà Mạc Thanh Yên nhìn thấy dáng vẻ cười vô lại của anh lại càng bực tức.
Anh mà cười nữa, thì đi ra ngoài mà cười.
Cô đứng dậy và bắt lấy tay anh, nghĩ muốn lôi anh đi ra ngoài.
Được bàn tay nhỏ bé ấm áp của của bao bọc khiến trái tim anh loạn nhịp. Một luồng nhiệt ấm áp truyền vào cơ thể khiến ánh mắt anh cũng nóng bỏng lên không ít.
Cô đẩy anh về phía cửa nhưng hai tay Lệ Đình Tuyệt siết lấy eo cô và nhìn cô với ánh mắt sâu lắng.
Vóc dáng nho nhỏ mà sực lực cũng thật lớn. Anh xoay người một cái, đặt cô lên bàn làm việc.
Môi anh ghé sát bên vành tai nhạy cảm của cô, "Tiểu Yên, em mà như vậy nữa, tôi sẽ không nhịn được."
Mạc Thanh Yên ngoảnh mặt qua một bên, đẩy anh ra, "Lệ Đình Tuyệt, anh có thể đứng đắn đi được không."
Lúc trước còn có cảm tình với anh, giờ thì hết rồi, không còn nữa. Tên đàn ông hư hỏng này, lần nào gặp cô cũng đối với cô như vậy, bực thật, tức quá đi mất.
Trong cặp mắt tà khí của Lệ Đình Tuyệt loé lên tia sáng, khóe miệng hơi nhếch, đang chuẩn bị cúi xuống đến cánh môi cô.
Bụp..... một tiếng.
Lệ Đình Tuyệt cảm thấy sau lưng bị thứ gì nhỏ nhỏ đâm chúng, hơi đau. Môi của anh với cô chỉ còn cách một chút nữa thôi mà anh phải dừng lại khiến anh cảm thấy bực không chịu nổi. Nhướn mày với cô, "Sứ giả bảo hộ của em đến rồi kìa."
Bởi vì tầm mắt của anh đã nhìn thấy hai nhóc con kia đang đứng ở cửa kia trong tay mỗi đứa còn cầm một khẩu súng giả, đều đang ngắm vào anh.
Angela được chị Trần ôm vào, bắt gặp hình ảnh này của hai người, tay nhỏ bé của cô bé be lại.
Thơm nhẹ, mau mau thơm nhẹ đi.