Đã chuẩn bị sẵn tâm lý đâm trâm cài vào cổ mình bất cứ lúc nào, nhưng Miên Dương rất mau cũng đã phát hiện, bản thân dường như đã mèo mù vớ phải cá rán, thật sự ngăn cản được quá trình “hắc hóa” của An Vũ Hiên.
Nhìn xem huyết sắc không chỉ không lan rộng ra, thậm chí còn mơ hồ thu hẹp lại trên áo của hắn, trong lòng mừng rỡ, Miên Dương liền lập tức kết thúc nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước kia.
Nhưng nào ngờ rằng, chính vào lúc này, chưa để Miên Dương hân hoan được ba giây, thì dưới ánh mắt kinh sợ của y, huyết sắc cũng đã bắt đầu loang ra.
Hơn nữa, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi gấp bội phần!
“!!!”
Có chút luống cuống, theo bản năng, Miên Dương liền lựa chọn hi sinh môi thơm của mình một lần nữa.
Nào ngờ rằng, không lâu sau đó, một tình huống khiến y không khỏi vô ngữ cũng đã lập tức xảy ra…
Đó chính là mỗi khi môi của y và hắn chạm vào nhau, quá trình chuyển hóa thành lệ quỷ của hắn đều sẽ chậm dần.
Nhưng chỉ cần y vừa rời đi, lệ khí trên người hắn liền sẽ giống như lũ vỡ đê, điên cuồng tuôn trào.
Hôn…
Buông ra…
Lại hôn…
Lại buông ra…
Rốt cuộc, trong lòng nghẹn một hơi, Miên Dương liền dứt khoát không rời đi nữa, nhắm chặt mắt, kéo dài nụ hôn này.
Ức chế sao?
Đương nhiên rất ức chế.
Nhưng y làm được gì không?
Chắc chắn là không rồi!
Đảo một vòng dài như vậy, không ngờ rằng y vẫn không thoát khỏi được số phận trở thành “máy phát dương khí tự động”!
Đúng vậy, Miên Dương cũng đã phát hiện ra, lý do khiến nụ hôn của y có thể ngăn chặn sự thuế biến của An Vũ Hiên, căn bản cũng không phải là sức mạnh tình yêu gì cả!
Mà chỉ đơn thuần là vì, dương khí của y đang giống như một lá bùa hộ mệnh, trợ giúp hắn trấn áp âm khí trong cơ thể, để đôi bên tạo thành thế cân bằng!
Bởi vì nhắm chặt mắt, nên Miên Dương đã không nhìn thấy được, ánh mắt đang khép kín của vị lệ quỷ trước mặt cũng đã mở ra.
Nhìn xem hàng lông mi dày đang nhẹ nhàng rung động, cũng như dung nhan gần trong gang tấc của người trước mặt, trong đôi mắt tĩnh lặng của An Vũ Hiên tựa hồ đã lướt qua một chút ý cười, tựa như mưu kế đã đạt thành.
Miên Dương ôm chặt lấy An Vũ Hiên, khiến thân thể cả hai gần như là dán chặt vào nhau.
Khoảng cách gần đến mức, y có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên da thịt hắn.
Rõ ràng kéo dài nụ hôn này chỉ là vì muốn giúp hắn giữ được tỉnh táo, không hóa thành lệ quỷ vào thời điểm then chốt như bây giờ.
Nhưng Miên Dương cũng không biết vì sao, cơ thể mình bây giờ, không chỉ không bởi vì dương khí trôi đi mà trở nên suy yếu, trái lại, còn bắt đầu trở nên nóng lên.
“Ưm…Hức…”
Cảm nhận được một đầu lưỡi lạnh như băng đã đột ngột xâm nhập vào trong khoang miệng của mình, trong nháy mắt, gần như theo bản năng, Miên Dương cũng đã lập tức vùng vẫy, muốn né tránh.
Nhưng kết quả không cần nói cũng biết, hoàn toàn chỉ là tốn công phí sức.
Theo thời gian trôi qua, tư thế của cả hai đã từ từ biến thành An Vũ Hiên ôm Miên Dương vào lòng.
Có lẽ là bị sự hi sinh của y làm cảm động, thời khắc này, An Vũ Hiên lại nhiệt tình một cách khác thường.
Cánh tay hắn mạnh mẽ, hữu lực, không chút che giấu sự chiếm hữu mà vòng qua eo y, cưỡng ép giam cầm.
Nụ hôn của hắn lại càng bá đạo, tựa như mưa giông gió cuốn, không chỉ quấn quýt đầu lưỡi của y, mà còn trằn trọc hút vào, vang lên tiếng “chậc chậc” làm người mặt đỏ tim đập.
Cơ thể bị hôn đến nhũn ra, cả người Miên Dương lúc này đã vô lực tựa vào lòng An Vũ Hiên, giống như một con thuyền đang lênh đênh ở giữa biển cả, mà đối phương, thì lại chính là chiếc phao cứu sinh duy nhất.
Khung cảnh xung quanh nhanh chóng mờ dần, chứng tỏ cho việc, nhiệm vụ lần này của Miên Dương cũng đã sắp sửa hoàn thành.
Nhưng bởi vì tất cả cảm quan đều đổ dồn vào trên nụ hôn cuồng nhiệt kia, Miên Dương căn bản là không hề có tâm tư để ý đến việc này.
Nước bọt cùng không khí trong khoang miệng đều bị đối phương cướp đoạt.
Hô hấp khó khăn khiến khuôn mặt y không khỏi đỏ lên, khóe mi cũng ánh lên một tầng hơi nước.
“Ưm…hức…phu quân…” Môi lưỡi nam nhân lành lạnh, mang theo hàn khí rơi vào trên cổ mình, khiến Miên Dương không khỏi ngước cổ, nức nở cựa quậy.
Cho đến khi cảm nhận được bàn tay to lớn của đối phương đang chầm chậm di chuyển vào trong vạt áo của mình, Miên Dương mới nhận ra, đối phương hình như là muốn làm thật!
Tuy nói đã chuẩn bị tâm lý phần nào, nhưng giây phút này, Miên Dương vẫn không khỏi cảm thấy hốt hoảng.
Dù sao, bất kể là ở thực tại hay sau khi đến Linh Vực, đây đều là lần đầu của y, có thể nói là hoàn toàn không có kinh nghiệm gì cả!
“Đừng…đừng làm vậy…ta sợ lắm…”
Muốn làm cũng được, nhưng chí ít phải tìm một chiếc giường sạch sẽ, đẹp đẽ đi chứ!
Ở giữa không trung như thế này, y cũng chỉ có thể tỏ vẻ, trái tim yếu đuối của mình thật sự không cách nào chấp nhận được!
Dù sao, việc đó cũng quá k/ích thích đi…
Sự thật chứng minh, Miên Dương kỳ thực đã lo lắng không đâu rồi.
Bởi vì rất nhanh, y cũng đã cảm thấy hai mắt tối sầm, cơ thể tựa như bị một sức mạnh vô hình hút đi, trong nháy mắt liền mất đi ý thức.
Mà sau khi y rời đi, mộng cảnh cũng đã giống như một tấm gương, bắt đầu vỡ nát thành trăm ngàn mảnh.
Đứng ở trung tâm mộng cảnh, An Vũ Hiên vẫn luôn dõi theo thân ảnh đang không ngừng phai mờ, tan biến của Miên Dương.
Huyết sắc cũng đã lần nữa nhuộm đỏ toàn bộ xiêm y hắn, hơn nữa, màu sắc còn đang không ngừng tối đi, dần dần chuyển sang một màu đen kịt, u ám.
Rất rõ ràng, dưới sự trợ giúp của Miên Dương, sau khi chấp niệm tan biến, An Vũ Hiên cũng đã bắt đầu quá trình tấn thăng thành hung thần!
**Hiên Hiên tạm thời hết suất diễn, kế tiếp đến phiên Tiểu Nhạc online nha.
.