"Đám người giấy này là keo da chó à? Đã là giờ nào rồi mà còn không cho người ta ngủ...Làm lệ quỷ liền không cần tố chất nữa à?"
Cho dù là ai đi nữa, đang ngủ say lại bị làm phiền, nhất định cũng sẽ không vui vẻ nổi, Miên Dương lại càng không phải ngoại lệ.
Y có chút bực tức bịt chặt tai, theo bản năng vùi đầu vào sâu trong lòng An Vũ Hiên, tựa như đang nói : ta không nghe, ta không nghe, đừng làm phiền ta...
Ấm áp đầy cõi lòng, nhìn đỉnh đầu xù xù của Miên Dương, ánh mắt của An Vũ Hiên lúc này cũng đã chẳng khác gì băng tuyết đang tan chảy, ẩn chứa vài phần nhu hòa.
Hắn phát hiện, những lúc Miên Dương mơ màng ngủ, cũng chính là lúc y đáng yêu nhất, giống như một con thỏ nhỏ, hoàn toàn buông xuống cảnh giác.
Ở bên ngoài, tiếng gõ cửa vẫn còn đang kịch liệt vang lên, tần suất bắt đầu dày đặc hơn vừa rồi rất nhiều, âm thanh cũng càng thêm vang vọng.
Lần này, tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm, An Vũ Hiên cũng liền không để Miên Dương đi mở cửa nữa, đối đầu với đám người giấy đó nữa.
Thay vào đó, nhẹ nhàng gỡ tay y ra, hắn đã mặt không biểu tình đứng dậy, dùng quỷ vực thuấn di đến trước đại môn.
Mặc dù rất buồn ngủ, nhưng khi An Vũ Hiên rời đi, Miên Dương vẫn là lập tức tỉnh táo lại, cố gắng mở mắt ra.
Không chần chừ quá lâu, y cũng đã nặng nề bò dậy, cầm lấy Lục Bạc liền vội vã đuổi theo.
Từ trong thâm tâm, y thật sự không muốn nhìn thấy hắn bị thương nặng như vậy thêm một lần nào nữa.
Không giống với Miên Dương cẩn trọng từng li từng tí, An Vũ Hiên vừa đi lên liền đã trực tiếp hất tung cửa lớn, ở sau lưng, tóc đen cũng đã bay lượn không ngừng.
Theo đại môn bị mở ra, từ bên ngoài, một luồng âm phong cũng đã lập tức ập vào trong trạch viện, nhấc lên từng tầng khí lãng.
Lúc này, trên đường lớn, đứng đối diện với An Vũ Hiên liền là hai con người giấy cao gần bằng người trưởng thành.
Một nam một nữ, đứng song song, sánh vai với nhau.
Hình dạng từ trên xuống dưới đều có khác biệt rất lớn so với trát chỉ nhân mà An Vũ Hiên mang về cũng như trát chỉ nhân xuất hiện vừa rồi.
Điển hình nhất chính là, trên người bọn chúng đã xuất hiện màu đỏ...
[ Quỷ người giấy - Cấp bậc : B.
( Nửa người hồng y)]
"Không phải là ác quỷ sao? Sao bây giờ lại biến thành nửa người hồng y rồi?" Nhìn xem bản thông tin mà âm đồng hiển thị, Miên Dương liền thấp giọng lẩm bẩm, khó mà dằn xuống sự kinh ngạc.
Cả hai con người giấy này đều trang điểm rất lòe loẹt, mặt xanh, môi đỏ, trên má lại vẽ hai chấm tròn tràn ngập tiên diễm, tựa như là dùng máu người vẽ ra.
Trong tay bọn chúng đều cầm lấy một tấm hoành phi, đồng dạng cũng làm bằng giấy, phân biệt ghi bốn chữ : Hồn phi phách tán, không thể siêu sinh vô cùng chói mắt.
Không để bọn chúng có cơ hội hành động, lúc này, sắc mặt trầm xuống, vô số sợi tóc ở sau lưng An Vũ Hiên cũng đã giống như vô số sợi dây thép, dùng tốc độ chớp nhoáng quấn chặt lấy hai con người giấy này.
Không chút do dự, trực tiếp xé toạt chúng ra.
"Khoan đã, phu quân..." Muốn mở miệng ngăn cản nhưng đã quá muộn, Miên Dương cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn An Vũ Hiên xé xác trát chỉ nhân thành trăm ngàn mảnh.
Thế nhưng, dù cho là lúc bị xoắn nát, trên mặt hai con người giấy này từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ lấy nụ cười quỷ dị của mình, không chút sợ hãi, tựa như đang im lặng châm biếm bọn họ.
Mảnh giấy rơi lả tả trong không trung, hắc khí đều bị An Vũ Hiên hấp thu.
Nhìn thấy Miên Dương đi tới, không biết có phải sợ y tức giận hay không, hắn cũng đã tựa như hài tử phạm phải sai lầm mà quẫn bách cúi đầu.
Sau khi suy nghĩ một chút, những sợi tóc của hắn liền giống như sống lại, bắt đầu uốn éo lượm nhặt những mẩu giấy sắp sửa tan biến kia, miễn cưỡng vò lại thành một khối lớn, dè dặt đưa tới trước mặt Miên Dương, tựa như hiến vật quý.
"........................" Nhìn xem cục giấy méo mó đang bị một đám tóc quấn quanh trước mặt, khóe môi Miên Dương cũng không khỏi co giật một chút.
Không hiểu vì sao lại có chút bất đắc dĩ.
Được rồi, vốn là muốn bắt sống thứ đồ chơi đó để nghiên cứu, cũng như xem xem có góp nhặt tình báo được không.
Nhưng nếu đã bị hắn giết mất rồi, vậy thì thôi đi.
Nếu nói trước kia chỉ là do tình thế ép buộc, thì kể từ giờ phút này, Miên Dương cũng đã hạ quyết tâm, đợi y giải quyết xong đám người giấy khốn kiếp này, y nhất định sẽ lập tức thực hiện nhiệm vụ cứu rỗi hắn, đích thân bái phỏng vị phụ thân nhiệt tình, thân thiện được nhắc tới trong truyền thuyết kia.
"Phu quân, ngươi nghe ta nói, nếu lần sau đám người giấy đó còn xuất hiện nữa, ngươi hãy cố gắng kéo dài thời gian một chút, đừng giết bọn chúng..." Thời khắc này, Miên Dương kỳ thực cũng đã sinh ra rất nhiều suy đoán, nhưng vẫn còn cần phải xác nhận thêm.
Sau khi An Vũ Hiên gật đầu đáp ứng, kế tiếp, giống như đúc những gì Miên Dương đang suy nghĩ.
Nửa canh giờ sau, dưới sự chờ đợi của hai người, tiếng đập cửa đó cũng đã tiếp tục vang lên, tựa như một vòng tuần hoàn vô hạn, không thể thoát ra.