Vốn là muốn sử dụng, nhưng nghĩ kĩ lại, Miên Dương vẫn là lựa chọn chạy vào phòng, không chút do dự đi đến bên cạnh An Vũ Hiên, trực tiếp nắm lấy tay hắn.
"Phu quân, cho ta mượn tay ngươi một chút."
"??????" Hành động của Miên Dương rất nhanh, cũng rất đột nhiên, khiến An Vũ Hiên đều không khỏi ngẩn người.
Chỉ có điều, nhìn xem bàn tay tinh xảo đang nắm chặt lấy cổ tay mình, hắn rốt cuộc vẫn là ngồi yên, không nói gì, để mặc y muốn làm gì thì làm.
Thời khắc này, có lẽ vì quá chú tâm, nên Miên Dương cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng.
Không phải nói, chỉ cần tổ đội với lệ quỷ thì chỉ số may mắn của y liền sẽ được nhân đôi sao?
Vậy y nắm tay hắn, có thể hay không sẽ khiến vận khí được nhân lên gấp ba, gấp bốn lần?
"Hệ thống, ta muốn rút thưởng."
Âm thanh của Miên Dương vừa dứt, tấm thẻ mà y đang cầm trong tay cũng đã lập tức bay lên không trung, lơ lửng trước mặt y, phát ra ánh sáng chói mắt.
SSS cấp!
S cấp!
Thậm chí là A cấp cũng được!
Ánh mắt nhìn chòng chọc vào đoàn hào quang đang treo lơ lửng kia, Miên Dương thậm chí còn vô thức nín thở, không dám chớp mắt.
Nhưng đợi khi ánh sáng bên trên dần dần tán đi, y cũng đã không khỏi ngây ngốc.
Trong nháy mắt đó, trên đỉnh đầu Miên Dương tựa hồ cũng đã có một đàn quạ đen bay qua...
Cảm xúc đi từ thấp thỏm, chờ mong, chậm rãi đúc kết thành ba chữ : CMN.
Đừng nói là Miên Dương, ở bên cạnh, chứng kiến trận thế y bày ra vừa rồi, lại nhìn món đồ đã bịch một tiếng rơi xuống bên chân y, An Vũ Hiên cũng không khỏi giật giật khóe môi...
Được rồi, không thể cười, nếu không, không chỉ thiết lập nhân vật bị sụp đổ, mà tiểu kiều thê nhất định cũng sẽ thẹn quá thành giận mà nổi điên lên.
Theo bản năng đưa mắt nhìn An Vũ Hiên, phát hiện thần sắc trên mặt hắn vẫn âm lãnh như thường, Miên Dương liền mím môi, sau khi đấu tranh tâm lý, vẫn là đưa tay, đem thứ đang nằm trên đất kia nhặt lên.
Giống như tưởng tượng của Miên Dương, thứ này thật sự rất nhẹ, cầm trong tay đều chẳng có chút trọng lượng nào.
Thời khắc này, bốn chữ sang chấn tâm lý thật sự cũng đã không còn đủ để mô tả tâm trạng của Miên Dương lúc này.
Bởi vì, cũng là linh dị vật phẩm, nhưng thứ này thật sự là lạ lắm.
Hình dạng quả thật là kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, trên trời dưới đất độc nhất vô nhị, không gì sánh bằng...
Nhìn thế nào cũng giống như một cây búa cao su mà trẻ con hay chơi, toàn thân đen kịt, dài khoảng sáu tấc, có kích thước khá lớn, trên đầu còn in dòng chữ 1000 tấn...
Được rồi, thật sự là giống y như đúc chiếc búa y thường chơi lúc còn nhỏ.
Thứ này thật sự có thể là linh dị vật phẩm à?
[ Tên vật phẩm : Búa cao su.
--Cấp bậc : ???
--Mô tả : Là một món linh dị vật phẩm có hình dạng tương đối...khó tả, nhưng công dụng lại có thể khiến người ta thèm nhỏ dãi, phải lau mắt mà nhìn.
--Công dụng : Cây búa này không có lực sát thương cố định.
Chỉ cần ác ý của địch nhân đối với người sử dụng càng nhiều, thì uy lực của cây búa này liền sẽ càng thêm to lớn.
--Nhắc nhở hữu nghị : Nếu đối phương hoàn toàn không có ác ý với ngươi, vậy thì món linh dị vật phẩm này, thật sự cũng chỉ là một món đồ chơi vô dụng, chỉ dùng để trưng bày cho đẹp.
( Muốn biết thực hư thế nào, ngươi có thể dùng thử lên người vị lệ quỷ nào đó ở ngay bên cạnh)]
Nếu nói ban đầu còn có hơi thất vọng, thì bây giờ, sau khi xem xong thuộc tính của cây búa này, hai mắt Miên Dương cũng liền đã sáng lên.
Tuy rằng không biết thực hư thế nào, nhưng chỉ cần không phải hoàn toàn không có tác dụng là được rồi.
Thả tay An Vũ Hiên ra, dùng hai tay cầm lấy cán búa, Miên Dương mới không thừa nhận, dòng ghi chú cuối cùng của hệ thống đã khiến bản thân tâm động.
Nhìn An Vũ Hiên, y liền nở một nụ cười nịnh nọt với hắn, chỉ còn kém ghi mấy chữ không có ý tốt lên trên trán :"Phu quân..."
"Ta có chuyện này muốn nhờ ngươi giúp.
Đó là, kế tiếp, cho dù ta có làm gì đi nữa, ngươi cũng tuyệt đối phải bỏ qua cho ta..." Xem như trừng phạt đối phương vì dám bỏ rơi mình, làm mình khổ sở một hồi, chỉ vừa nói dứt câu, Miên Dương cũng đã xuống tay không chút lưu tình.
Bẹp
Búa cao su cứ như vậy đập thẳng vào trên trán An Vũ Hiên, hình ảnh không hiểu vì sao lại có chút buồn cười.
Bởi vì Miên Dương cố ý lưu thủ, nên một búa này giáng xuống, thật sự là không đau không ngứa, thậm chí, càng giống như là tình lữ đang đùa giỡn.
Ngay khi Miên Dương không biết nên vui vì An Vũ Hiên không có chút ác ý nào với y tựa như bảng thông tin đề cập, hay nên buồn vì không nhìn thấy được uy lực chân chính của món linh dị vật phẩm này, thì không chút báo trước, An Vũ Hiên đã đột ngột ngã xuống giường...
"????"
"An Vũ Hiên?" Thấp giọng gọi một tiếng, lại không nhận được bất kỳ phản ứng nào, Miên Dương đã lần nữa sinh lòng hoảng hốt, nhớ đến khi hắn hôn mê.
Chẳng lẽ thương thế của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, bị một búa này của y đánh ra bệnh luôn rồi à?
Bị ý nghĩ của mình dọa sợ, Miên Dương liền trèo lên giường, gấp rút bò về phía An Vũ Hiên.
Thế nhưng, ngay khi y sắp sửa chạm tay vào hắn, thì đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn cũng đã lập tức mở ra...
Trong nháy mắt, có cảm giác trời đất quay cuồng, đợi khi Miên Dương phản ứng lại, y cũng đã bị người nào đó đặt ở dưới thân...