Lệ Quỷ Ở Ngay Bên Người

Chương 41: 41: Tìm Được Tế Đàn





Giống như Miên Dương suy nghĩ, so về độ kiên nhẫn, một con lệ quỷ như Thất Nương hiển nhiên sẽ không tài nào sánh bằng y.
Sau khi mất dấu con mồi một lúc lâu, nàng ta cũng đã bắt đầu tay chân luống cuống, hướng về xung quanh gầm gừ thị uy, muốn thông qua đó dọa sợ y.
Mà chỉ chờ đến lúc này, Miên Dương cũng đã lập tức ở trong lòng câu thông với hệ thống, nhờ đối phương mua giùm mình hai quả bóng rổ.
Tự động xem nhẹ âm thanh thông báo trừ tích phân, lúc này, cầm trong tay hai quả bóng rổ, đoán xem đại khái đối phương đang ở đâu, Miên Dương đã không chút do dự ném mạnh bóng rổ sang một bên.
Trong nháy mắt tiếng xé gió vang lên, Thất Nương cũng đã nắm bắt được động tĩnh.

Ngay khi bóng rổ va chạm xuống mặt đất, truyền đến âm thanh bịch bịch trầm trọng, nàng liền lập tức đuổi theo.
Mặc dù độ đàn hồi của bóng rổ rất lớn, nhưng chung quy vẫn là có hạn.

Lại va đập xuống đất vài lần, sau khi đụng vào trên một gốc cây lớn, nó liền đã hoàn toàn ngừng lại, không còn di động nữa.

Vừa mới đuổi đến thì đã đột ngột mất đi phương hướng.

Cho rằng bản thân đã lần nữa để con mồi trốn thoát, Thất Nương liền phát cuồng, bắt đầu dùng năm móng tay sắc nhọn của mình cào xé lung tung trong không khí.
Không ngoài dự đoán, rất nhanh, cũng đã có vô số tán cây bị móng tay của nàng chém đứt.
Bề ngoài nhìn như vô năng cuồng nộ, nhưng trên thực tế, lỗ tai của Thất Nương vẫn đang âm thầm nghe ngóng ở xung quanh.

Rất rõ ràng, nàng cũng chỉ là đang cố tình diễn kịch, hòng để con mồi chủ động xuất hiện.
Cũng không để Thất Nương chờ quá lâu, âm thanh bịch bịch giống như vật nặng di động vừa rồi quả nhiên cũng đã vang lên một lần nữa.
Trong lòng vô thức cảm thấy đắc ý, nàng liền không chút do dự, lập tức lao về phía con mồi của mình với tốc độ nhanh nhất.

Thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng là sẽ dùng móng tay xé xác đối phương.
Thế nhưng, tựa như chủ thần đã nói, hồng y lệ quỷ ở thế giới này, đa phần đều chỉ có trí tuệ của một đứa trẻ 6 tuổi.

Cho dù thông minh hơn một chút, thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại được một chút ký ức lúc sinh thời của mình.
Có thể nói chuyện, rất rõ ràng, so với những hồng y lệ quỷ khác, Thất Nương hiển nhiên là thông minh hơn nhiều.
Nhưng chung quy, vẫn chỉ có vậy, so với một người trưởng thành như Miên Dương, tất cả suy tính gì đó của nàng đều chẳng khác gì trò trẻ con.
Rất dễ lừa gạt.
Giây phút đạp vào khoảng không, trượt chân lao xuống sườn dốc, Thất Nương mới nhận ra được, bản thân dường như đã bị nhân loại đáng chết này đùa bỡn.
Chỉ tiếc, nàng phát hiện quá muộn, thứ duy nhất nàng có thể làm, đó chính là phát ra tiếng rống giận, tràn ngập không cam lòng.

Cơ thể đã cùng quả bóng kia, cũng đã cùng nhau lăn xuống dưới dốc núi.
"Grào!!!"
Nghe thấy tiếng kêu gào tràn ngập phẫn nộ của Thất Nương, lúc này, không những không sợ hãi, Miên Dương còn cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
May mắn, kế hoạch dùng bóng rổ cùng sườn dốc giữ chân Thất Nương của y cũng đã hoàn toàn thành công.

Như vậy, kế tiếp, cũng nên nhân cơ hội bỏ trốn rồi.
Bây giờ còn không chạy thì đợi đến khi nào?
Không chút do dự, Miên Dương đã tiếp tục mua thêm một cây gậy dò đường, dựa theo phương vị mà quỷ nến chỉ dẫn, dùng tốc độ nhanh nhất lần mò trong bóng đêm.
Sau khi cảm thấy bản thân đã rời đi một khoảng xa, lúc này, Miên Dương mới thắp sáng quỷ nến một lần nữa, lặp lại hành vi gọi hồn đó của mình.
Quả nhiên, mọi thứ diễn ra cũng chẳng khác gì suy nghĩ của Miên Dương, dù đã bị thổi tắt một lần, nhưng bây giờ, quỷ nến vẫn có thể tiếp tục soi sáng, dẫn đường cho y.
Xuyên qua vô số cây cối, giây phút đặt chân đến một không gian trống trải, phát hiện quỷ nến đã chầm chậm dập tắt dù cho vẫn chưa đốt hết, Miên Dương liền biết, chính mình có lẽ đã đến nơi rồi.
Bởi vì thời gian đã trôi qua quá lâu, nên lúc này, khứu giác của y cũng đã sớm mất đi, không còn ngửi được mùi hương gì trong không khí nữa.
Nhưng đây cũng xem như đã là vạn hạnh, dù sao, mất đi khứu giác, cũng tốt hơn mất đi thính giác rất nhiều.
Đặt gậy dò đường sang một bên, lại cất quỷ nến vào, Miên Dương liền hơi hơi khom lưng, dùng tay mò mẫm ở xung quanh, để dễ dàng khắc họa hình ảnh hơn.

Cũng không để y chờ lâu, bàn tay y rất nhanh cũng đã sờ tới một cột trụ lạnh băng, điêu khắc rất nhiều hoa văn không rõ, cũng không biết là làm bằng chất liệu gì, giống như sắt, lại giống như đồng.
Khi dọc theo thân trụ tìm kiếm xuống phía dưới, Miên Dương rất nhanh liền chạm đến một đài cao được lót bằng gạch xây, vô cùng kiên cố.
Cảm giác trên tay có chút ẩm ướt, dinh dính, Miên Dương liền biết, bản thân nhất định đã bất cẩn sờ trúng vật gì đó, tỷ như máu, chu sa, nước bẩn, hay đại loại vậy.

Nhưng bởi vì không ngửi được, nên y cũng không dám đưa ra khẳng định.
Bây giờ không phải là lúc ở sạch, nghĩ nghĩ, Miên Dương liền trực tiếp xoa tay vào trên vạt áo, cẩn thận bước lên đài cao.
Trong tưởng tượng của Miên Dương, nơi đây tựa như là một tế đàn rất rộng lớn.

Ở giữa, lại là một góc cây cao chọc trời, to lớn đến mức, y thử vòng hai tay qua, vẫn chưa thể ôm được một góc của thân cây.