Tựa như là cấm kỵ gì đó đã bị chạm tới, thời khắc này, đứng ở sảnh đường, hai người Tôn Nam chính là người cảm nhận được dị biến một cách rõ ràng nhất.
Tỷ như lúc này, vài ngọn nến vốn còn đang đốt cháy ở xung quanh quan tài cũng đã đột ngột dập tắt, tựa như là bị người dùng sức hà hơi, thổi tắt đi.
Trong nháy mắt, tất cả tạp âm, từ tiếng lá cây xào xạc, cho đến tiếng gió lùa qua rèm cửa, cũng liền đã giống như bị nhấn nút tạm dừng.
Yên lặng đến mức tiếng kim rơi đều có thể nghe thấy được.
Trong không gian tĩnh lặng này, gió cũng ngừng thổi, chỉ còn lại nỗi khủng hoảng là không ngừng len lỏi trong thâm tâm của bọn họ.
Đúng lúc này, từ nơi xa, một âm thanh trong trẻo tựa như tiếng chuông, mang theo cảm giác quỷ dị không thành lời cũng đã chầm chậm truyền tới, tựa như ma quỷ đang thấp giọng nỉ non.
"Âm thanh gì vậy? Đại ca, ngươi có nghe thấy không?"
Có chút hoảng sợ, Lý Nham liền theo bản năng muốn bịt tai lại.
Nhưng làm gã hoảng sợ hơn chính là, dù cho lỗ tai đã bị che kín, nhưng tiếng đinh đang tựa như chuông gọi hồn kia vẫn như cũ vang vọng ở trong đầu gã, căn bản là không cách nào xua tan được.
Không dám nán lại thêm nữa, hai người bọn họ liền nhanh chóng chia nhau ra, một trước một sau, đem hai đầu quan tài nhấc lên.
Thế nhưng, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ không xê dịch nổi, nhưng nào ngờ, trọng lượng của chiếc quan tài đồng này lại có thể nhẹ đến ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Gần như không cần dùng bao nhiêu sức lực cũng đã có thể dễ dàng nhấc lên.
"Mau lên...Mau..." Mặc dù không hiểu vì sao quan tài lại có thể nhẹ đến vậy, nhưng kích thước của nó thật sự vẫn quá mức to lớn, khiến cả hai phải loay hoay lúc lâu mới có thể khiêng ra khỏi cửa.
Bên trong quan tài, tiếng đập nện kia cũng đã truyền tới càng lúc càng kịch liệt.
Khiến cả quan tài đều chấn động đến rung lắc không ngừng.
"Hai tên ngu xuẩn này, mau bỏ quan tài của lão tử xuống! Đợi phu quân của lão tử đến, không nhìn thấy lão tử, hắn nhất định sẽ nhai đầu...cả ba chúng ta!!!"
Đúng vậy, kỳ thực, trong lòng Miên Dương vẫn luôn rất tự mình hiểu lấy.
Ở thế giới này, người sau khi chết, sẽ có xác suất rất cao biến thành ma quỷ.
Song, tùy theo hoàn cảnh, chấp niệm hay thù hận trước lúc chết, mà thực lực cũng sẽ có chênh lệch vô cùng to lớn.
Tàn hồn bình thường không có thực thể, chỉ là một đạo bóng mờ, không hề có lực công kích, chủ yếu lấy sợ hãi của nhân loại làm thức ăn.
Mà bạch y quỷ quái, cũng đã có thể ngưng tụ thành thực thể, nhưng không thể duy trì quá lâu.
Ngoại trừ có chút khả năng linh dị, còn lại đều giống với tàn hồn.
Ác quỷ, xuất hiện một chữ ác, chứng tỏ quỷ quái đạt tới cấp bậc này, sức công kích cũng đã đạt tới một hạng mức nhất định.
Trước khi chết thường mang theo chấp niệm cùng oán khí nặng nề, nên sau khi chết mới biến thành ác quỷ, nhân tính gần như đã hoàn toàn lưu mờ.
Nửa người hồng y, là quỷ quái có khả năng chuyển hóa thành hồng y lệ quỷ.
Hai loại quỷ quái này đã không phải là thứ mà sức lực của con người có thể chống cự được nữa.
Đỉnh cấp hồng y, có thể xem như vua trong lệ quỷ, số lượng ít ỏi vô cùng.
Trước khi chết phải tập hợp đầy đủ vô số điều kiện từ hoàn cảnh, oán khí, thù hận, sợ hãi,...!mới có thể biến thành.
Một số ít đỉnh cấp hồng y có trí tuệ như người bình thường, giữ được ký ức trước lúc chết.
Chỉ là, bọn chúng thường đều sẽ rất điên cuồng, căn bản không nói lý lẽ.
Đặc biệt là luôn ôm thái độ thù địch đối với thế giới.
Nhưng lại không thể tùy ý rời khỏi quỷ vực - cũng tức là nơi ở trước lúc chết của mình.
Về phần hung thần, có thể nói, giữa ngàn vạn lệ quỷ, rất khó mới có thể xuất hiện một vị hung thần.
Chúng khó giải, gần như là bất tử, bất diệt, thực lực mạnh đến đáng sợ, đồ thành diệt quốc cũng chỉ là trong nháy mắt.
Hơn nữa, khác với lệ quỷ cấp thấp, bọn chúng có thể tùy ý đi tới bất kỳ nơi nào, không chịu hạn chế.
Một khi bị để mắt tới, thì đã chú định là không có đường thoát thân.
Cái chết cũng đều biến thành một loại xa xỉ.
Đương nhiên, hung thần gì đó, đối với Miên Dương bây giờ mà nói, vẫn là khái niệm vô cùng xa vời.
Y chỉ biết, thân là đỉnh cấp hồng y, tựa như đã nói, Quỷ Tang khẳng định cũng sẽ vô cùng thị huyết, tàn nhẫn! Thậm chí, có thể dùng hai chữ điên rồ đến hình dung.
Nếu đến lúc đó, hắn chợt cho rằng, y và hai tên ngu xuẩn này là cùng một giuộc, muốn theo bọn họ bỏ trốn.
Thì e rằng, chờ đợi y sẽ là kết cục còn thê thảm hơn cả trừng phạt bị lệ quỷ ăn sống của chủ thần.
"Đại ca, ta....ta muốn khóc..."
Không hiểu vì cớ gì, theo tiếng chuông trong đầu càng lúc càng vang dội, đáy lòng bọn họ cũng đã bắt đầu dâng lên một cỗ thương cảm.
Nước mắt không khống chế được, dần dần tràn ra khóe mi.
Cùng lúc đó, rất nhiều suy nghĩ tiêu cực cũng đã nối đuôi nhau, tựa như lửa cháy lan đồng cỏ, liên tục hiện ra trong tâm trí bọn họ.
Tỷ như, hai bàn tay của chúng ta đã dính đầy máu như vậy, còn mặt mũi gì để sống tiếp trên cõi đời này nữa chứ?
Có phải nếu chúng ta tự sát, thế giới này sẽ trở nên tươi đẹp hơn không?
"Là linh dị ăn mòn! Chúng ta đang bị tiếng chuông đáng chết đó ảnh hưởng!" Lệ rơi đầy mặt, rốt cuộc, vẫn là Tôn Nam kịp thời phản ứng lại, nhanh chóng cảnh tỉnh Lý Nham, để gã đè nén suy nghĩ tự sát tạ tội đang điên cuồng sinh sôi trong lòng.
Chỉ có điều, thời khắc này, đi ở phía trước, Lý Nham đã sớm không còn tâm tư đáp trả lời nói của Tôn Nam.
Bởi vì thời khắc này, đầu lưỡi như thắt lại, gã cũng chỉ có thể run rẩy ấp úng :"Đại...đại ca...quỷ..."
"Quỷ vực..."
Dưới ánh trăng đỏ rực như máu, cả một mảnh thiên địa trước mặt Lý Nham không biết từ bao giờ cũng đã nhuộm lên một màu xám xịt như tro tàn.
Bên trong thế giới mông lung tựa như được phủ lên mảng lớn sương mù kia, có thể lờ mờ thấy được vô số bóng người đang chen chúc xếp hàng, đồng bộ tiến lên.
Trên người bọn họ đều mặc một bộ áo liệm, đầu che vải trắng, trên người vẫn còn mang theo bùn đất, tựa như là thi thể vừa bò từ trong mộ huyệt ra.
Mà đi đầu, chính là hai bóng người cúi thấp đầu, không nhịn rõ mặt, mỗi người giương cao một chiếc đại kỳ màu trắng, thêu to hai chữ : Đại Tang.
Mà ở phần đuôi của mỗi ngọn cờ, đều sẽ đeo lên một chiếc chuông đồng.
Không khó nghĩ ra, âm thanh bọn họ nghe thấy được, chính là do hai chiếc chuông này phát ra.
Con ngươi giãn ra, nước mắt như lũ vỡ đê, tuôn trào không ngừng.
Ngũ quan của bọn họ cũng đã bắt đầu vặn vẹo một cách không thể khống chế được, từng chút từng chút một, tạo thành biểu lộ như đang khóc tang.
Ầm
Rõ ràng là nhẹ như không, nhưng khi rơi xuống đất, chiếc quan tài đồng này lại đột ngột nhấc lên động tĩnh cực lớn.
Mà cũng vào lúc đó, hơi thở ngừng lại, Tôn Nam và Lý Nham cũng đã triệt để hóa thành hai cỗ thi thể, đờ đẫn bước từng bước một đi về phía trước, trở thành một thành viên trong đội ngũ đưa tang.